Chương
Lục Sênh Hạ nhanh chóng cúi người ghé tai lên bụng Hy Nguyệt, nói: “Chị dâu, cháu nhỏ của em bao lớn rồi thế?”
Hy Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng véo khuôn mặt hồng hào của con trai mình, hỏi: “Bé hư, sao con biết đấy?”
Hứa Kiến Quân nhăn nhó đáp: “Hai hôm trước con vừa đi học về, vừa định chào bố mẹ thì đứng ở trước cửa nghe được thôi.”
“Sao mẹ lại không nhìn thấy con?” Hy Nguyệt nhướng mày.
“Hai người quá mải mê trò chuyện nên hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của con. Thế là con chỉ đành về phòng, không làm phiền hai người.” Hứa Kiến Quân lè lưỡi rồi hướng ánh mắt về phía Lục Lãnh Phong, nói: “Bố Ma Vương, tại sao bố không đặt tên cho em bé trong bụng mẹ là Lục Đa Dư, không phải bố không thích em ấy sao?”
“Lục Đa Dư!” Tần Nhân Thiên, Hạ Dĩ Nhiên và Lục Sênh Hạ gần như đồng thanh nói, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong cảm giác như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua tim, anh đưa tay lên xoa cái đầu nhỏ nhắn của Hứa Kiến Quân, nói: “Lúc đó bố đang đùa với mẹ thôi.”
“Đúng rồi, bố Ma Vương kể chuyện cười chọc mẹ vui thôi.” Hy Nguyệt nhanh chóng đỡ lời, giải vây giúp anh.
Hứa Kiến Quân bĩu môi, đáp: “Nhưng bố Ma Vương nói là em bé chưa được sự đồng ý của bố mà đã chui vào bụng mẹ, bố vô cùng tức giận, còn nói rằng em ấy lợi dụng thời cơ cướp địa bàn.”
Mọi người trong sảnh đều hít sâu vào.
Lục Lãnh Phong vô cùng xấu hổ, vội vàng che miệng Hứa Kiến Quân lại: “Người lớn thường nói ngược lại thôi, trẻ con không hiểu được đâu!”
Tần Nhân Thiên khẽ liếc anh rồi dùng cất giọng giễu cợt nói: “Em rể, nếu không muốn có con thì phải cẩn thận, dùng biện pháp phòng tránh, chứ đừng để “cá lọt lưới” như thế này chứ!”
Lục Lãnh Phong toát mồ hôi hột!
“Tôi đã sắp có đứa thứ ba rồi mà anh chỉ vừa mới xong chuyện lớn cả đời người, chậm chạp lắm rồi ấy!”
“Tôi làm chuyện gì cũng có kế hoạch cả, phải nắm chắc mọi thứ trong tầm tay. Không giống như anh, thường hay xảy ra sự cố ngoài ý muốn.” Tần Nhân Thiên chậm rãi đáp, rõ là đang chòng ghẹo.
Một tia sáng lạnh lẽo sượt qua ánh mắt Lục Lãnh Phong: “Nể tình anh còn phải chuẩn bị hôn lễ, hôm nay không thèm so đo với anh.”
Hy Nguyệt ngửi được “mùi thuốc súng” nồng đậm bèn nhanh chóng xoa dịu bầu không khí: “Hôm nay vui như vậy, chúng ta nhất định phải ăn một bữa thật ngon!”
Lục Lãnh Phong phát hiện từ khi mang thai, khẩu vị của cô có vẻ tốt hơn hẳn, không giống như lần mang thai trước thường xuyên bị nghén, chán ăn, không ăn được gì cả.
Lẽ nào “con sâu” trong bụng cô là một kẻ đam mê ăn uống sao?
Lục Sênh Hạ vẫy tay, nói: “Đúng là nên ăn mừng một trận ra trò. Chúng ta đến Ngự Yến Các đi, thức ăn ở đó rất ngon.”
“Được, nghe theo em đó.” Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười đáp.
Bọn họ đến Ngự Yến Các, không ngờ vừa xuống xe đã gặp Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như, còn có Tư Mã Ngọc Thanh.
“Chị gái xinh đẹp, chị họ, Tiểu Quân!” Tư Mã Ngọc Thanh vui vẻ vẫy tay với họ.