Chương
Tư Mã Ngọc Thanh không cảm thấy mình đang được an ủi càng run rẩy hơn nữa.
…
Sáng hôm sau, khi Hứa Kiến Quân chuẩn bị đi học, đồng hồ điện thoại của cậu bé vang lên, là Tư Mã Ngọc Thanh gọi tới.
“Tiểu Quân, mau cùng chị họ đến cứu tớ với! Cô sắp giết chết tớ rồi!” Giọng cậu bé rất nhỏ, tựa hồ đang lo lắng bị nghe thấy.
Hứa Kiến Quân vô cùng sửng sốt, Lục Sênh Hạ đang ngồi ngay bên cạnh cậu bé, mỗi ngày họ đều đi học cùng nhau.
Nghe cậu bé nói thế Lục Sênh Hạ cũng bàng hoàng.
Tư Mã Ngọc Thanh là người mà Tư Mã Ngọc Như hết mực yêu thương, sao lại có thể muốn giết cậu bé được?
“Ngọc Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hôm qua lúc em mới vừa đi học về, cô nói rằng chị gái xinh đẹp mang vịt rán giòn đến cho em, sau khi em ăn xong thì bụng đau dữ dội, đi ngoài liên tục. Cô nói là chị gái xinh đẹp đã bỏ độc vào trong thịt vịt, muốn hại chết em…”
Cậu bé còn chưa nói dứt câu, Hứa Kiến Quân đã nói chen vào: “Hôm qua tớ hỏi mẹ rồi, mẹ nói cả ngày hôm qua mẹ đều ở thành phố Dương Hà, hoàn toàn không có thời gian làm vịt rán giòn, cũng không bảo đầu bếp làm, nhất định là bà nội xấu xa đã lừa cậu.”
“Tớ biết. Vị giác của tớ rất nhạy, tớ chỉ cần ăn một miếng là biết có phải của chị gái xinh đẹp làm hay không rồi. Người bỏ độc trong thức ăn là cô, cô ấy muốn giết chết tớ sau đó đổ cho chị gái xinh đẹp. Cô ta là ác quỷ!” Tư Mã Ngọc Thanh run rẩy nói: “Mọi người mau đến cứu tớ đi, nếu không cô ta lại tiếp tục bỏ độc hại tớ đấy, tớ không muốn chết đâu!”
Lục Sênh Hạ hít sâu một hơi, cô bé cũng đã phần nào nắm rõ thủ đoạn của Tư Mã Ngọc Như rồi.
Không phải bà ta muốn giết Tư Mã Ngọc Thanh rồi đổ lỗi cho chị dâu, nhưng bà ta muốn Tư Mã Ngọc Thanh nghĩ rằng chị dâu muốn giết mình và trở mặt với chị ấy.
Thật đáng sợ! Đúng là kẻ điên khùng, đến con trai ruột của mình cũng nỡ ra tay!
Cũng may cô bé đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, nếu không nhất định sẽ chết trong tay bà ta!
“Ngọc Thanh, giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở nhà. Chị họ, chị mau đến đây cứu em đi!” Tư Mã Ngọc Thanh nức nở.
“Đừng sợ, hôm nay chị lập kế hoạch rồi sẽ cứu em ra ngoài.” Lục Sênh Hạ nói. Lần này cô bé tự nhủ phải lập một kế hoạch toàn diện, không thể nhanh bị phát hiện như lần trước.
Mấu chốt của kế hoạch này là giấu Tư Mã Ngọc Thanh ở nơi nào.
Nhà họ Lục được canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều có người quan sát, muốn giấu người ở nhà họ Lục là chuyện bất khả thi.
Hứa Kiến Quân cũng suy nghĩ về vấn đề này: “Ngày mai thi xong chúng ta sẽ có kỳ nghỉ đông, chú Ngọc Thanh không cần phải đến trường nữa, quả thật là có thể trốn được. Nhưng chúng ta nên giấu chú ấy ở đâu đây? Chú ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể tự chăm sóc bản thân được. Nếu như giấu chú ấy ở biệt thự của bố Ma Vương thì chắc chắn chú ấy không sống một mình được.”
“Cháu nói đúng, tên nhóc đó quen cơm dâng tới miệng, áo quần dâng tới cửa rồi. Nếu như để thằng bé ở đó một mình chắc sẽ đói chết mất. Hơn nữa, thằng bé nhát gan lắm, buổi tối không dám ở một mình đâu, ngộ nhỡ nó sợ quá lại còn mệt hơn.” Lục Sênh Hạ lắc đầu thở dài.