Chương
Hy Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, trong ánh mắt lộ ra vẻ âu lo.
“Thật ra, cháu cũng không rõ lắm. Hình như là bà nội thứ không biết là lấy vịt chiên giòn ở đâu ra, nói là mẹ cháu làm, sai người đưa cho chú Ngọc Thanh ăn. Nhưng mà mẹ cháu lại ở thành phố Dương Hà tham sự buổi bán đấu giá đá quý, rõ ràng là không ở thành phố Long Minh, không thể nào mà làm vịt chiên giòn cho chú Ngọc Thanh được. Chú Ngọc Thanh cũng nhận ra đó không phải là mùi vị mẹ cháu làm nhưng chú ấy vẫn ăn. Sau khi ăn xong còn đau bụng, nôn mửa và tiêu chảy rất nghiêm trọng. Bác sĩ kiểm tra thì nói rằng vịt đã bị nhiễm độc, bà nội thứ đã nói với chú Ngọc Thanh là mẹ cháu đã bỏ thuốc độc vào vịt để hại giết chú ấy. Nhưng chú Ngọc Thanh không bị bà ấy gạt, chú ấy đã đoán là do bà nội thứ hạ độc, muốn vu khống cho mẹ cháu, đúng là đáng sợ mà. Chú ấy sợ rằng bà ấy sẽ làm ra những chuyện tồi tệ hơn để phá mối quan hệ giữa mẹ cháu và chú ấy, thậm chí là hạ độc chú ấy. Chú ấy nói vớ cháu là chú phải trốn xa bà ấy. Cháu nghĩ chắc chắn chú đã bỏ học và chạy trốn khỏi nhà.”
Tiểu Quân lắc đầu và nói một cách nghiêm túc.
Lục Vinh Hàn đã trải qua một cơn co giật kinh hoàng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Tư Mã Ngọc Như lại không nói với ông ấy, chỉ nói Ngọc Thanh ăn gì đó bị đau bụng.
Lục Sênh Hạ làm bộ như không biết chuyện gì, hai tay chống nạnh trố mắt tức giận nhìn Hy Nguyệt : “Tiểu Quân, xảy ra chuyện lớn như thế sao cháu không nói cho mọi người biết?”
Hứa Kiến Quân cúi đầu, tỏ ra vẻ oan ức.
“Cháu là trẻ con, người lớn bọn cô có bao giờ để ý đến lời của trẻ con bọn cháu đâu. Hơn nữa, cháu tưởng chú Ngọc Thanh chỉ nói chơi thôi, ai mà ngờ chú ấy lại bỏ nhà đi thật chứ.”
Mặt của Lục Vinh Hàn khựng lại: “Tiểu Quân, Ngọc Thanh có nói là nó đi đâu không?”
“Dạ không ạ, lúc đó tiếng chuông báo hiệu giờ thi vang lên, cháu phải vào phòng thi nên không nói gì với chú ấy nữa.” Hy Nguyệt trầm giọng nói.
Một luồng sát khí u ám âm thầm lướt qua trên khuôn mặt của Lục Lãnh Phong nhưng anh không tỏ ra gì, chỉ nói với giọng thờ ơ và giễu cợt: “Tổng giám đốc Lục, đây là việc nhà ông, chúng tôi không tiện xen vào, nếu không còn việc gì nữa thì mời về cho.”
Lục Vinh Hàn như bị kim đâm vậy, khóe miệng run lên.
Ông thấy rằng con trai mình đang kiềm chế cơn giận, nếu không nó đã sai người đi xử lí Tư Mã Ngọc Như rồi.
“Có lẽ chuyện này chỉ là hiểu nhầm, ta sẽ về hỏi rõ sau.”
Lục Lãnh Phong chế nhạo: “ Bố bị loại người tầm thường đó mê hoặc cho đầu óc lú lẫn cả rồi, làm gì có lúc nào minh mẫn được chứ!”
Lục Vinh Hàn như bị trúng đạn, sắc mặt trắng xanh, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng phun ra mấy chữ: “Ta đi đây.” Sợ rằng ở lại lâu hơn sẽ cãi nhau mất.
Sau khi ông ấy rời đi, mặt của Hy Nguyệt lộ vẻ phẫn nộ.
“Thật không ngờ rằng Tư Mã Ngọc Như đến cả Ngọc Thanh cũng không tha. Cô ấy đúng là điên rồi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Bà ấy thấy Ngọc Thanh thân thiết với chị nên muốn phá mối quan hệ của hai người, làm cho Ngọc Thanh tưởng chị hạ độc hại nó sẽ sợ hãi mà né chị ra. Bà ấy tưởng đầu óc cả Ngọc Thanh đơn giản, tưởng chỉ với một mánh khóa nhỏ bé đó có thể lừa được Ngọc Thanh, nhưng bà ấy quên là Ngọc Thanh có vị giác rất nhạy bén, có phải vịt do chị làm hay không ăn một phát là biết ngay.”
“Thật ra chú Ngọc Thanh không hề ngốc đâu, ai tốt ai xấu, chú ấy đều biết rõ.” . Hy Nguyệt sờ lên cái cằm nhỏ nhắn của mình và nói.
Lục Sênh Hạ cười và gật đầu: “Em còn tưởng nó ngốc thiệt, nhưng mà không ngờ rằng đầu óc của nó lại sáng dạ như thế, nhìn một phát là biết ngay quỷ kế của Tư Mã Ngọc Như.”