Chương
“Tóc.” Lục Lãnh Phong vòng tay trước ngực, vẻ mặt tra vấn.
Cô lè lưỡi: “Đây là bộ sưu tập cá nhân, không được phép xem.”
Lục Lãnh Phong búng trán cô: “Nhất định phải xem, nếu không thì em đang nói dối.”
Anh bày ra bộ dạng không nghe theo lời cô, có vẻ như anh không có ý định bỏ qua cho cô.
Hy Nguyệt bắt đầu buồn rầu, đúng là cô đang nói dối, làm gì có ai có sở thích sưu tầm tóc kỳ quái như vậy chứ.
Trong kế thì chạy là kế tốt nhất, cô chỉ có thể chơi xấu một lần nữa.
“Hình như bụng em lại bắt đầu đau nữa rồi, em về phòng nghỉ ngơi đây, anh đừng làm phiền em.”
Một tia sắc bén xẹt qua trong mắt Lục Lãnh Phong: “Em đã từng nghe câu chuyện Sói đến rồi chưa?”
Lời này của anh rõ ràng là đang nghi ngờ cô nói dối.
“Lục Lãnh Phong, em là phụ nữ có thai, anh dọa em như thế này có thực sự ổn không?”
Lục Lãnh Phong siết lấy đỉnh cằm của cô: “Cô gái ngốc, em mau nói thật cho anh biết, em lấy tóc của anh và Tiểu Quân để làm gì?” Trực giác mách bảo với anh rằng nhất định bên trong chuyện này có đó kỳ lạ.
“Chỉ là sưu tầm thôi mà.” Cô nghiến răng không chịu nói ra.
Đôi lông mày rậm rạp của Lục Lãnh Phong cau lại thành một đường thẳng, anh có chút tức giận, cô không nói cũng không sao, anh sẽ tự mình điều tra.
“Cô gái ngốc, nếu anh phát hiện em nói dối thì em sẽ rất thảm đấy.”
Hy Nguyệt kịch liệt rùng mình một cái, nhanh chóng chuồn đi: “Em lên lầu nằm đây, anh đừng làm phiền em đấy.”
Cô vội vàng chạy lên lầu, làm gì giống dáng vẻ của người đang đau bụng chứ, rõ ràng là đang rất vui vẻ.
Lục Lãnh Phong càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Khi anh bước vào sân, anh nhìn thấy Lục Sênh Hạ đang dắt tay Hứa Kiến Quân đi tới.
“Bố Ma Vương ơi, một lát nữa chúng ta đi chơi bóng chày nhé?” Hứa Kiến Quân nhếch môi cười nói.
“Được.” Anh gật đầu rồi hỏi cậu bé với giọng điệu thản nhiên: “Tiểu Quân, mẹ con có sở thích sưu tầm tóc sao?
“Hả? Đâu có đâu, sao vậy ạ?” Hứa Kiến Quân tò mò nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy sự khó hiểu.
Lục Lãnh Phong nhún nhún vai: “Tối hôm qua, khi bố đang ngủ thì mẹ con đã nhổ vài sợi tóc của bố đấy.” Anh nhẹ nhàng nói.
Lục Sênh Hạ che miệng lại cười: “Anh à, nếu anh đã từng xem phim thần tượng thì anh sẽ biết tóc thường dùng để làm giám định AND mà. Có phải anh đã có mối nợ phong tình nào bên ngoài, chị dâu muốn nhổ trộm tóc anh để làm giám định quan hệ bố con không?”
“Giám định quan hệ bố con sao?” Toàn thân Lục Lãnh Phong co giật kịch liệt. Anh đã nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, nhưng anh không nghĩ đến khả năng này.
Cô gái ngốc này sẽ không đến nỗi muốn lấy dụng tóc của anh và của Tiểu Quân để làm giám định ADN đâu nhỉ?
Tiểu Quân là con trai của Hứa Nhã Thanh, cũng không phải là con trai của anh.
Trừ khi…
Một ý nghĩ bay qua tâm trí anh.
“Tiểu Quân à, sinh nhật của con là ngày tháng đúng không?”