Chương
Tư Mã Ngọc Thanh xì một tiếng: “Nếu như có thể, con muốn đá cô một cái ra ngoài dải ngân hà, làm cho cô không thể trở về trái đất được nữa.”
Lục Vinh Hàn nghẹn lời: “Sao con có thể nói lời này? Cô con rất thương con cơ mà.”
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Cô ta luôn muốn hạ độc hại chết con, thương con chỗ nào? Cô ta không phải là người cô trong quá khứ kia nữa, cô ta đã bị ma quỷ bám vào người rồi.”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Ngọc Thanh, không phải chú đã giải thích với con rồi sao? Lần trước chuyện vịt quay chỉ là hiểu lầm, ba đậu không phải do cô con bỏ vào, là đầu biếp nhìn nhầm thành gia vị mà thôi.”
Bất luận như thế nào, ông ấy cũng không hy vọng con trai trách móc Tư Mã Ngọc Như, xem Tư Mã Ngọc Như như người xấu mà đối xử.
Tư Mã Ngọc Thanh hai tay ôm ngực, nhìn thẳng vào ông: “Chú, có phải chú giống cô, cảm thấy con đặc biệt ngốc, rất dễ lừa gạt không? Đó chính là ba đậu, không phải hạt cà phê. Ba đậu là một loại thuốc xổ, vốn dĩ không có khả năng bị đưa vào nhà bếp, làm sao nhầm lẫn thành gia vị được đây?”
Lục Sênh Hạ giơ ngón tay cái lên với cậu bé.
Đầu óc của mũm mĩm còn rất sáng suốt, trước đây đã coi thường thằng bé rồi.
Lục Vinh Hàn sửng sốt một chút, thấy giả vờ không được, chỉ có thể nói: “Chú đã phê bình cô con, sau này cô con sẽ không dám làm vậy nữa.”
“Nhưng mà sao cô ta vẫn hung dữ như thế, một chút cũng không thay đổi, nhìn thấy chị xinh đẹp thì lập tức muốn cãi nhau với chị ấy.” Tư Mã Ngọc Thanh tức giận bất bình. Chị xinh đẹp chính là người tốt nhất trên thế giới này, ai muốn cãi nhau với chị ấy, người đó chính là người xấu không phân rõ phải trái.
Lục Vinh Hàn đỡ trán: “Cô con chưa từng cãi nhau với chị xinh đẹp, bọn họ chỉ thảo luận một số vấn đề, thảo luận có chút gay gắt mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhếch cái miệng nhỏ: “Nếu như cô ta có thể hoà thuận ở chung với chị xinh đẹp, thì hai người cũng sẽ không dọn ra ngoài ở.”
Lúc này Lục Vinh Hàn mới phát hiện, Ngọc Thanh lớn rồi, cũng hiểu chuyện rồi, không còn là con gấu con bướng bỉnh ngang ngược hồi xưa nữa rồi.
“Ngọc Thanh, bất luận cô con làm cái gì, cô ấy đều là cô của con, là người thân nhất của con, con đừng vì vậy mà oán giận cô ấy, không thích cô ấy, có được không?”
Con ngươi đen sẫm của Tư Mã Ngọc Thanh chuyển động.
“Nếu như cô ta có thể thay đổi hoàn toàn, làm người một lần nữa, không cãi nhau cùng với chị xinh đẹp, con sẽ để cô ta tiếp tục làm cô của con.”
Lục Sênh Hạ đứng bên cạnh thở dài: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu như mẹ thật sự có lòng hối lỗi, thì sẽ không dẫn cô ta và đứa trẻ tới đây, khiến chị dâu phải cảm thấy ngột ngạt.”
Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Sênh Hạ, cho dù cô ấy phạm lỗi, nhưng cũng là mẹ ruột của con, con không được vứt bỏ người mẹ có quan hệ máu mủ với mình.”
Lục Sênh Hạ giễu cợt một tiếng: “Bố, bố có biết cụm từ vì việc lớn mà quên tình nhà không? Tình thân và tình cảm đương nhiên quan trọng, nhưng không thể vì mấy thứ này mà đánh mất năng lực phán đoán tối thiểu. Người phụ nữ đó vì lợi ích, đã mất hết tính người rồi. Nếu con còn nói chuyện tình thân và máu mủ với cô ta, đó mới là đồ ngốc.”
“Mẹ con không có tồi tệ như vậy, rất nhiều chuyện đều không liên quan đến cô ấy, cô ấy bị liên lụy mà thôi.” Lục Vinh Hàn tận tình khuyên nhủ.
Lục Sênh Hạ lắc đầu: “Cũng chỉ có một mình bố nghĩ như vậy mà thôi. Con tin tưởng một ngày nào đó, cô ta sẽ để lộ đuôi cáo, khiến bố nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Đến lúc đó bố sẽ biết là chúng con hiểu lầm cô ta, hay là chúng con tỉnh táo hơn so với bố, nhìn rõ ràng hơn so với bố rất nhiều.”