Chương
Nhưng cho dù là như thế nào, cô ta đều không thể tổn thương với cháu trai cưng của ông ấy được.
Ngay lúc điện thoại reo lên, Lục Vinh Hàn nhẫn nhịn một trận lửa giận đang dâng trào lên.
Tiếng khóc lóc thê thảm của Tư Mã Ngọc Như lập tức truyền tới.
Lục Vinh Hàn chỉ nổi nóng nên quăng ra mấy chữ: “Đáng đời, tự mình tìm đòn mà.”
Tư Mã Ngọc Như trợn tròn mắt. Đây là lần đầu tiên Lục Vinh Hàn nói chuyện với cô ta theo kiểu như vậy.
“Vinh Hàn, bây giờ mũi em sắp bị gãy luôn rồi, bị đứa con bất hiếu của anh đá đó, sao anh còn có thể nói với em như vậy hả?”
“Vậy tôi hỏi cô, có phải cô cầm bình sữa định nện vào Kiến Diệp không?” Lục Vinh Hàn u ám hỏi lên.
“Em không có, sao em có thể nện một đứa nhỏ như vậy, là Kiến Dao ném bình sữa về phía em, em nhặt bình sữa lên muốn ném qua một bên, kết quả lại bị Lục Lãnh Phong đạp tới một cước, đá thẳng vào mũi của em khiến mũi em như muốn gãy luôn rồi. Vinh Hàn, có phải có người làm trái phải lẫn lộn như vậy không, trước mặt anh thì hãm hại em, em là hạng người gì, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng sao? Ngay cả con kiến mà em còn không nỡ giẫm chết, sao có thể ra tay làm tổn thương một đứa bé chứ? Loại chuyện này chỉ có Hy Nguyệt mới làm ra được thôi. Anh không biết sao, cô ta đã dám hạ độc cho con của Kiều An, làm hại đứa nhỏ bị ngộ độc roiò nôn mửa, còn không biết có nguy hiểm tới tính mạng thế nào nữa. Lòng dạ của cô ta thật sự quá ác độc, dáng dấp thì mang theo gương mặt thiên sứ nhưng trong lòng thì hiểm độc như ma quỷ.”
Tư Mã Ngọc Như vội vàng giải thích, muốn tự mình rửa sạch trong sạch, cũng dùng sức dội nước bẩn cho Hy Nguyệt.
Con ngươi đen nhánh của Lục Vinh Hàn chớp động: “Được rồi, trong làng du lịch có camera giám sát, tôi sẽ tra rõ ràng. Trước hết cô cứ đi tới bác sĩ xem xét thử đi, đợi chút nữa tôi sẽ đến.”
Sau đó ông ấy cúp điện thoại, Lục Sênh Hà bĩu môi: “Cô ta nhất định đang cố gắng tẩy trắng cho mình rồi, dù sao cô ta cũng bóp chết mà uy hiếp bố, cô ta biết rõ cô ta có làm cái gì thì bố cũng sẽ tin tưởng, cho nên cô ta mới có thể muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng bố nghi ngờ.”
Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn qua cô bé: “Dù sao thì cô ta cũng là mẹ ruột của con, con cứ hy vọng cô ta là kẻ ác hay sao?”
Lục Sênh Hạ nhún vai: “Con tất nhiên không hy vọng nhưng cô ta lại đúng là một người ác độc thật mà, chẳng lẽ còn có thể theo ý nguyện của con mà thay đổi hay sao?”
“Được được rồi, cô ta là người ác, một người vô cùng ác.” Kế bên, Tư Mã Ngọc lại bổ thêm một đao.
Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này, bố đã biết rồi.”
Trong bệnh viện.
Bác sĩ đang tẩy ruột cho Niên Niên, bởi vì nhóc ăn không nhiều nên sau khi nôn xong thì không còn vấn đề gì lớn.
Bên trong phòng kiểm tra đang tiến hành xét nghiệm, phát hiện bên trong còn có lẫn bột hạt anh đào mài ra.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Tư Mã Ngọc Thanh ngửi ra mùi vị anh đào.
Bên trong hạt anh đào có chứa glycosid, một khi đạt tới một lượng nhất định thì sẽ khiến cho người ta bị trúng độc mất mạng, đứa nhỏ quá mức yếu ớt lại càng dễ trúng độc.
Hy Nguyệt rất rõ ràng là bột hạt anh đào là có người lén thêm vào.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, loại đồ ăn như quả hạch đào này dễ gây dị ứng, cho nên, ngay cả bột hạch đào cô cũng không dám để gần.
“Kiều An, tôi nghi ngờ trong trái cây xay bị người động tay động chân, sau khi cô đem trái cây xay đem về có từng bị người khác chạm qua hay không?”