Chương
Dựa theo kinh nghiệm của cảnh sát thì những cuộc điện thoại như thế này hơn phân nửa là dính líu đến những hoạt động phi pháp.
Đến sáng, cảnh khuyển được chuyển đến, bắt đầu tiến hành khám xét cả trong lẫn ngoài làng nghỉ dưỡng Phương Thanh.
Đám trẻ ngồi quanh chiếc lò sưởi âm tường, đầu đứa nào đứa nấy rũ xuống, rặt một vẻ đưa đám.
Kiều An ôm bé Niên Niên đi đến gần:
“Sáng nay tôi nghe mọi người nói Tư Mã Ngọc Như đã mất tích. Cô ta có sao không?”
“Chưa biết nữa. Cảnh sát đang điều tra.”
Hy Nguyệt vừa uống sữa bò nóng vừa đáp.
Lục Sênh Hạ ngẩng lên nhìn cô mà hỏi:
“Chị dâu, chị nói xem, trên đời này thật sự có báo ứng nhân quả ư?”
Hy Nguyệt vuốt ve mái đầu cô bé:
“Đừng suy nghĩ lung tung. Mặc dù Tư Mã Ngọc Như không phải là một người tốt, nhưng cô ta cũng không hề hại chết ai, không phải hạng người sát nghiệp bừa bãi. Dù cô ta có tội thật thì cũng không đáng phải chết.”
“Bà ta có giết người hay không thì tụi mình cũng đâu đã biết được.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Hy Nguyệt xoa xoa bả vai cô bé:
“Dù sao cô ta cũng là mẹ em, đừng nghĩ xấu về cô ta như thế.”
Kiều An đi đến trước quầy bar, rót một ly cà phê, bất thình lình thốt ra:
“Giết người bất thành, thì cũng là có ý định giết người rồi.”
Hy Nguyệt ngẩn ra:
“Cô nói Tư Mã Ngọc Như ư?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kiều An nhún vai, trên mặt làm như chẳng hề có gì.
“Ý tôi là, trong thôn Phương Thanh này đang có một tên hung thủ ẩn núp ở đâu đó. Gã ta đầu tiên là hạ độc Niên Niên, rồi sau đó lại hạ độc Tư Mã Ngọc Như. Chuyện Tư Mã Ngọc Như mất tích chắc chắn là có liên hệ với gã đó.”
Ánh mắt Hy Nguyệt xuyên qua tấm kính cửa sổ sát đất nhìn ra bầu trời tuyết trắng xóa bên ngoài:
“Nếu như có thể tra ra được người cuối cùng gọi cho Tư Mã Ngọc Như là ai thì chắc là sẽ biết được chân tướng thôi.”
“Không dùng thẻ căn cước của mình mà lại dùng của người khác để đăng ký tài khoản thì chắc chắn không phải hạng người tốt lành gì rồi. Bây giờ mấy số điện thoại quảng cáo đa cấp hay thậm chí lừa tiền cũng nhan nhản ấy chứ.”
Lục Sênh Hạ suy tư mà rằng.
“Tư Mã Ngọc Như cố tình trèo qua hàng rào vườn hoa, biết đâu là để gặp mặt đối phương mà không muốn cho camera giám sát quay lại được thì sao?”
Hy Nguyệt trầm ngâm đáp lời.
“Mạo hiểm tính mạng làm trò nguy hiểm như thế chỉ để gặp mặt người kia. Rốt cuộc cô ta đang định làm cái gì vậy?”
Lục Sênh Hạ hoàn toàn không tưởng tượng nổi.