Chương
Kiều An ôm lấy cánh tay sợ run cả người: “Mục đích bọn họ làm như vậy là gì?”
“Này không phải rất đơn giản sao, bắt cóc để vơ vét tài sản. Đầu năm nay, người vì tiền mà chết, chim vì ăn vong, vì tiền, người bí quá hóa liều bỏ mạng rất nhiều.” Hy Nguyệt nói xong, lấy di động ra gọi điện cho Lục Lãnh Phong.
Rất nhanh, Lục Lãnh Phong liền dẫn theo người đến đây, đưa công nhân đi.
“Hiện tại chúng ta đặt toàn bộ lực chú ý vào trong hồ, xem nhẹ bên trong làng du lịch. Nếu quả thực giống như điều chúng ta hoài nghi, Tư Mã Ngọc Như nhất định còn ở trong làng du lịch, chúng ta nhanh chóng đi tìm giám đốc, cần bản vẽ thiết kế của làng du lịch.” Hy Nguyệt nói.
Thực ra Lục Lãnh Phong căn bản không muốn quản chuyện của Tư Mã Ngọc Như, sống chết của cô ta không có chút liên quan gì đến anh, anh không thèm quan tâm.
Sở dĩ sẽ tham gia, hoàn toàn là nhờ vào phân lượng em gái bảo bối Lục Sênh Hạ.
Anh ôm vai Hy Nguyệt: “Mấy người bọn em đợi ở trong phòng, đừng chạy lung tung bên ngoài, nếu không ngoan, anh để vệ sĩ đưa các em trở về.”
Hy Nguyệt chỉ chỉ phía sau: “Khải Liên vẫn luôn dẫn người đi theo bọn em, bọn em sẽ không có chuyện gì, anh yên tâm đi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn em sao có thể đợi ở trong phòng, phát huy lực lượng quần chúng, có thể giúp được một chút thì giúp một chút.”
“Đúng vậy, bọn em bây giờ không phải còn phát hiện được người khả nghi sao?” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Lục Lãnh Phong duỗi bàn tay ra, xoa xoa đầu cô bé: “Vấn đề này anh đã sớm nghĩ đến, cũng không thể tính là lớn, bọn em nếu đã nói ra, thì thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn em một chút. Dẫn bọn họ quay về thẩm tra.”
Hy Nguyệt khoát tay lên vai anh, mang theo một chút phong thái chơi xấu.
“Anh cho bọn em tìm chút việc để làm, miễn cho bọn em nhàm chán không có việc gì, suy nghĩ miên man.”
Lục Lãnh Phong lắc đầu bất đắc dĩ: “Nhớ kỹ không ai được phép một mình hành động, mặc kệ đi chỗ nào đều phải có vệ sĩ đi cùng.”
Kiều An rất cao hứng, Lục Lãnh Phong bao gồm cả chính mình bên trong.
“Lãnh Phong, anh đừng lo lắng, bọn em sẽ cẩn thận.”
Lục Lãnh Phong sâu kín liếc cô ta một cái: “Mấy ngày nay, Amy phụ trách theo sát cô / giờ.”
“Được.” Cô ta cười thản nhiên, Lục Lãnh Phong vẫn quan tâm cô ta, thật sự quá tốt rồi.
Cô ta phát hiện, chỉ cần mình có thể sống chung hòa thuận với Hy Nguyệt, Lục Lãnh Phong sẽ đối với cô ta dịu dàng hơn rất nhiều.
Đàn ông mà, đều hi vọng giữa thê thiếp có thể sống chung hòa bình với nhau, chính mình mới có thể vô ưu vô lo hưởng thụ phúc trong nhân gian.
Cho nên sau này, cô ta học thông minh, duy trì hòa bình ngoài mặt với Hy Nguyệt, không thể ngu xuẩn giống Tư Mã Ngọc Như như vậy, khiến cho bản thân trong ngoài bất nhất, ngay cả con gái ruột cũng không thừa nhận cô ta.
Trở lại khách sạn, các cô để giám đốc lấy bản thiết kế làng du lịch đến.
Hy Nguyệt nấu một bình nước trái cây nóng, mọi người ngồi trước lò sưởi âm tường, vừa nghiên cứu bản thiết kế, vừa uống nước trái cây.
“Giám đốc, tôi nghe nói tiền thân của làng du lịch là dinh thự của một vị thân sĩ dân quốc phải không?”
“Đúng vậy, sau khi dinh thự bị quốc gia thu hồi, thì tu kiến thành khu du lịch này.” Giám đốc gật đầu.
“Vậy ông có biết ở đây có mật thất hoặc mật thất gì đó không?” Hy Nguyệt lại hỏi.