Chương
Lục Vinh Hàn hừ một tiếng: “Người đời có câu việc xấu trong gia đình không nên nói cho người ngoài biết, nhưng cô lại nói tất cả việc xấu trong nhà cho tất cả mọi người. Cô không thấy xấu hổ sao? Cô không học cao hiểu rộng, tôi cũng không trách cô nhưng cô ở nhà họ Lục lâu như vậy, mắt thấy tai nghe, chẳng lẽ không biết hai chữ sĩ diện viết như thế nào hả?”
Tư Mã Ngọc Như không suy nghĩ nhiều như vậy, thứ duy nhất mà cô ta quan tâm đó là nếu người nhà họ Lục không đối xử tốt với cô ta, thì cô ta cũng không để cho bọn họ sống tốt.
“Con dâu nhà họ Lục ai cũng là cô chủ nhà giàu, xứng đôi vừa lứa, nhưng Hy Nguyệt chỉ là một người bình thường xuất thân nghèo khó. Vậy mà các người để cô ta làm bà chủ, quản lý một đám cô chủ nhà giàu, chẳng phải đây mới là chuyện đáng chê cười sao?”
“Cô không cần oán hận Hy Nguyệt, con bé không xuất thân là con nhà giàu thật nhưng con bé đã tạo nên một gia đình giàu có, như vậy còn cần xuất thân từ gia đình giàu có hay không? Bên ngoài con bé là một CEO giỏi, ở nhà thì giúp chồng chăm lo cho gia đình, con cái. Cả nhà họ Lục ai cũng khen con bé, cô có tư cách gì mà so sánh với con bé, mấy năm qua, cô có kiếm được đồng nào không?”
Những lời mà Lục Vinh Hàn nói, từng chữ từng chữ một như viên đạn bắn vào người Tư Mã Ngọc Như.
Vẻ mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt đỏ như máu.
“Hy Nguyệt nói xấu em trước mặt anh đúng không, cho nên anh mới lật lọng, đối xử với em như vậy? Cô ta đang giả vờ, cố ý làm anh ghét em đó, đây như giết người không dao vậy…”
Cô ta còn chưa nói xong thì bị Lục Vinh Hàn quát ngậm miệng lại.
“Cô cho rằng ai cũng để ý đến sự tồn tại của cô sao? Hôm nay là ngày gia đình đoàn viên, không ai muốn nhắc đến cô hết.”
“Là do bà ta, là Y Hạo Phong, bà ta ghét em vì em cướp anh đi mất nên đã tính trăm nghìn kế để trả thù em. Bà ta chắc chắn sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp.” Tiếng thét của Tư Mã Ngọc Như nghe rất chói tai.
“Tôi thấy chắc cô bị mắc bệnh ảo tưởng rồi, đáng lẽ ra không nên đưa cô về, phải để cô ở lại trị bệnh mới đúng.” Lục Vinh Hàn giận dữ nói.
Tư Mã Ngọc Như ôm mặt gào khóc thảm thiết: “Mong muốn duy nhất của em chỉ là trở thành vợ của anh, vậy mà sau bao nhiêu năm, em cũng chỉ là một người không danh không phận. Anh có biết người ngoài họ cười nhạo em như thế nào không? Bọn họ nói em là tình nhân của anh, có chết cũng không thể đầu thai. Anh nghĩ em muốn đến đây làm loạn lắm sao, em chỉ muốn đi tìm bà cụ Lục để cầu xin thôi, nhưng cho dù em có dập đầu thì bà ấy cũng không đồng ý. Em chỉ có thể nhờ dư luận tạo áp lực cho bà ấy thôi. Người nhà họ Lục ai cũng coi trọng sĩ diện, không ai có thể trơ mắt đứng nhìn chúng ta như vậy.”
Ánh mắt của Lục Vinh Hàn như tia lửa xẹt qua: “Cô không cần gây áp lực với ai cả, là do tôi không muốn lấy cô. Bộ dạng cô bây giờ khác xa với tiêu chuẩn người vợ của tôi. Khi nào mà cô hiểu được cái gì gọi là vợ hiền dâu thảo, cái gì gọi là giúp chồng dạy con thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Lời nói của ông ấy như sét đánh trúng Tư Mã Ngọc Như, khiến cô ta như bị thiêu cháy, bốc khói.
“Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em làm mọi chuyện đâu phải vì bản thân mình. Những gì em làm đều vì con của anh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để con anh trở thành đứa con hoang sao?”
Lục Vinh Hàn hừ một tiếng: “Cô không cần lo lắng cho nó, Hy Nguyệt và Lãnh Phong đã đồng ý cho nó về nhận tổ quy tông rồi, nếu không hôm nay tôi cũng không thể dẫn thằng bé về nhà ăn cơm với gia đình. Cô đến đây gây sự chỉ có ảnh hưởng đến thằng bé thôi, chuyện này không tốt chút nào đâu.”
Tư Mã Ngọc Như hít một hơi thật sâu: “Nếu như chúng ta kết hôn, em có thể đường đường chính chính đoàn tụ, ăn cơm với gia đình, thay vì phải lủi thủi một mình ở nhà.”