Chương
Những lời của Tư Mã Ngọc Như không phải do cô ta nói, đều nhờ trợ lý Trần Phúc nói thay. Có như vậy mới có thể đảm bảo nếu chuyện này bị bại lộ cũng không liên quan đến cô ta.
Mặc dù hành động này không được nhiều người ủng hộ, nhưng vẫn nhận được một ít sự hưởng ứng từ những người dũng cảm.
“Làm chính mình không muốn, lại muốn áp đặt lên người khác, dựa vào cái gì mà Hy Nguyệt lại có thể ăn cơm chung với con cháu nhà họ Lục, mà con của chúng ta thì không thể, chúng ta phải đến đó đòi lại công bằng.”
Kiều An cũng ở trong nhóm này, nhưng cô ta không muốn đi. Cô ta tuyệt đối không bị Tư Mã Ngọc Như dắt mũi.
Những người phụ nữ ngu xuẩn kia muốn làm bia đỡ đạn thì đi mà làm, cô ta chỉ việc ngồi bên cạnh xem bọn họ đấu đá lẫn nhau thôi.
Trời sập tối, ba người phụ nữ hẹn nhau nhanh chóng đến trang viên Dương An Lãnh Phong.
Ba người phụ nữ này có lai lịch không nhỏ, một người là đại gia, một người là chủ quán rượu, người còn lại là chủ hộp đêm.
Ba người này đều là tình nhân, họ không đến vì tiền, mà là vì tình yêu, chuyện này còn lớn hơn cả danh lợi.
Những người đàn ông chỉ cần có tiền có quyền là phụ nữ nào cũng muốn đi theo. Hơn nữa, đàn ông nhà họ Lục ai nấy cũng đào hoa, tài năng hơn người, tất nhiên phụ nữ sẽ muốn ở bên cạnh họ.
Họ làm theo những lời Tư Mã Ngọc Như nói, mang theo một cái loa để những người bên trong có thể nghe thấy, nếu không, trước khi những người bên trong chú ý thì họ đã bị bảo vệ bắt đi rồi.
Lúc này trong trang viên Dương An, cả gia đình đang chuẩn bị đốt pháo.
Một tiếng động ập đến, trong vườn bỗng trở nên yên tĩnh.
“Hy Nguyệt, dựa vào cái gì mà con của cô được ở lại nhà họ Lục, mà cô lại ngăn cản con chúng tôi không được nhận tổ quy tông chứ, cái này giống như là cho phép vua quan phóng hỏa chứ không cho người dân thắp đèn vậy, thật không công bằng.”
Một số người chú họ đổ mồ hôi hột, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Hành động này giống như giúp Lục Vinh Hàn giải vây, cuối cùng thì ông ấy cũng không lẻ loi một mình.
“Năm nào cũng đến nhưng năm nay đặc biệt nhiều, chị em hồ ly tinh bàn bạc xong xuôi rồi đến làm loạn vào ngày này à?” Một người thím họ mỉa mai.
“Gia quy được sửa lại, các con hồ ly này cảm thấy không còn hy vọng nữa nên muốn tới làm loạn.”
Một người thím họ nói: “Đàn ông suốt ngày trêu hoa bắt bướm, cuối cùng cũng gặp chuyện này.”
Lục Lãnh Phong nheo mắt lại, một sự hận thù lướt qua trong ánh mắt của anh.
Ai dám xúc phạm vợ của anh chính là tìm đến cái chết.
Những người phụ nữ kiêu căng đứng ở ngoài trang viên làm loạn, họ còn cho rằng đây là việc làm đúng đắn.
Họ không cảm thấy nhục nhã khi trở thành vợ bé mà còn cảm thấy tự hào vì chuyện đó.