Chương
“Ông, vì sao bà hai biến thành người xấu?” Kiến Dao ngoẹo đầu nhỏ nhìn ông ấy với vẻ nghi hoặc tràn đầy ánh mắt.
Lục Vinh Hàn nghẹn họng: “Bà hai không hư, vẫn giống như trước mà.”
“Bà và mẹ cãi nhau, còn dùng bình sữa đập Kiến Diệp, không phải hư sao?” Trong giọng nói trẻ con của Kiến Dao tràn đầy vẻ nghi vấn.
“Bà hai không thích mẹ, nhưng cũng không phải yêu thích chúng ta.” Kiến Diệp líu ríu cái miệng nhỏ.
Lục Vinh Hàn nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Có thể là khi đó tâm trạng của bà không tốt, ông đã nghiêm túc phê bình bà rồi.”
“Ông ơi, sau này ông cách xa bà một chút, đừng bị bà dạy hư.” Kiến Dao vươn tay nhỏ bé ra vỗ vỗ tay ông ấy, cô bé nghiêm trang dặn dò.
Lục Vinh Hàn thở dài ở trong lòng.
Ông ấy không thể không thừa nhận, quả thực Tư Mã Ngọc Như đã thay đổi, không còn là người phụ nữ ông ấy tự nhận là mình hiểu rõ kia nữa.
Y Hạo Phong đã đi tới, đưa sinh tố hoa quả cho hai đứa bé.
“Ăn xong rồi, bà sẽ dẫn các cháu đi chơi bóng.”
Kiến Dao ngẩng đầu lên nhìn bà ấy: “Bà ơi, tại sao bà không sống cùng ông ạ?”
“Bà và ông không nhất định phải ở cùng nhau.” Y Hạo Phong cười nhạt.
“Nhưng trước đây ông bà đều ở cùng nhau mà.” Kiến Dao nói.
“Có phải ông bà đã cãi nhau đúng không ạ?” Kiến Diệp chớp đôi mắt to hỏi.
Y Hạo Phong vuốt ve đầu cháu trai: “Hai ông bà đã xa nhau, không phải là vợ chồng nữa, không cần phải cãi nhau nữa.”
“Vợ chồng là cái gì?” Kiến Dao tò mò hỏi.
“Bố và mẹ kết hợp lại ở cùng nhau thì gọi là vợ chồng.” Y Hạo Phong nói.
Đôi mi dài dày của Kiến Dao lóe lên một cái: “Tại sao ông và bà muốn xa nhau?”
Y Hạo Phong vuốt ve đầu của cô bé: “Mấy cháu còn là con nít, không hiểu chuyện của người lớn đâu.”
“Người lớn thật phức tạp.” Cô bé bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
“Đúng vậy, người lớn là thật phức tạp, người lớn dễ dàng xử trí theo cảm tính, bị tình cảm cá nhân che mờ hai mắt, có đôi khi trẻ con liếc mắt là hiểu được chuyện nhưng tại sao người lớn vẫn không hiểu chứ.”
Y Hạo Phong nói với vẻ sâu kín.
Hai tay Kiến Diệp vẫn đặt ở trên ngực, cậu bé nghiêm trang nói: “Bà hai trở thành kẻ xấu, mà ông cũng không hiểu được.”
Lục Vinh Hàn bị mắc nghẹn.
Bỗng nhiên cảm thấy không thể có người có thể thấu hiểu ông ấy trên cái thế giới này.
Đợi bọn nhỏ lớn lên một chút, chúng sẽ coi ông ấy như một người ông vô trách nhiệm đã bỏ rơi chúng, sẽ không bao giờ thân thiết với ông ấy giống như bây giờ nữa.
Ở nhà họ Lục, ông ấy là một người cô đơn.
Ông ấy vốn cho là mình là sẽ không hối hận, vốn cho là Tư Mã Ngọc Như xứng đáng để ông ấy toàn tâm toàn ý trả giá.