Chương
Chị dâu họ cả vừa nói vừa nâng tay lên đánh về phía Tư Mã Ngọc Thanh. Cậu bé kéo mạnh chị ta một cái khiến Ngọc Châu rơi vào suối nước nóng.
“Bà cô vừa già vừa xấu này, cô đừng cho rằng cháu không biết phản kháng.”
Lục Hào Giác thấy thế chạy tới định giúp mẹ mình đánh Tư Mã Ngọc Thanh. Nhưng cậu ta lại bị Lục Kiến Doãn kéo một cái, cả hai cùng rơi vào trong suối nước nóng. Vệ sĩ muốn kéo họ ra nhưng cả hai lao vào đánh nhau, kéo mãi không kéo ra nổi.
Lúc Hy Nguyệt và mọi người tới thì thấy trong suối nước nóng là một trận hỗn chiến. Cô bảo Khải Liên lấy hai chậu nước lạnh tới dội từ đầu bọn họ xuống để cả đám bình tĩnh lại. Lần này, trong suối nước nóng trở nên im lặng.
Đợi bọn họ thay xong quần áo, đám vệ sĩ dẫn bọn họ tới phòng họp. Chị dâu họ cả thở hổn hà hổn hển, tức tới nổ phổi.
“Đúng là đứa con hoang vô giáo dục, không coi bề trên ra gì, thô bạo ngang ngược.”
Hy Nguyệt cười khẩy nói: “Chị dâu, có phải chị quên mất Ngọc Thanh ngang vai vế với chị rồi không? Con trai chị phải gọi thằng bé là chú đấy. Sao chị không dạy nó biết tôn trọng bậc bề trên?”
Lục Sênh Hạ khẽ khịt mũi một cái: “Bản thân chị ta còn như con quỷ cái thế này thì hy vọng gì dạy dỗ được đứa trẻ ngoan ngoãn.”
Bác dâu họ vội nói đỡ cho con dâu mình: “Tư Mã Ngọc Thanh đẩy Hào Giác vào trong hồ, suýt nữa thì chết đuối rồi. Ngọc Châu chỉ muốn dạy dỗ nó một chút mà thôi, ai ngờ nó lại dám đánh nhau với con bé. Đứa trẻ như vậy đúng là đáng sợ, mới có mười tuổi mà đã hung hăng như vậy rồi. Sau này lớn lên, chẳng phải nó sẽ giết người phóng hỏa sao?”
“Dạy dỗ?” Hy Nguyệt đột nhiên vỗ bàn một cái.
“Chị có tư cách này sao? Con trai mình còn chưa dạy hẳn hoi tử tế mà đòi đi dạy con người khác. Không thấy mất mặt à?”
Mặt chị dâu họ cả lúc xanh lúc tráng. Con trai chính là sinh mạng của chị ta, ai dám đụng vào nửa đầu ngón tay của cậu ta thì Ngọc Châu sẽ liều mạng với người đó.
“Hào Giác nhà chúng tôi chưa bao giờ phải chịu tủi thân như vậy cả, ngày hôm nay thằng bé phải chịu nhiều khổ sở như vậy lẽ nào tôi không nên đòi lại công bằng hay sao?”
Hy Nguyệt “hừ” nhẹ một tiếng: “Đấy là nó đáng đời, ai bảo thằng bé cứ liên tục gây sự hả?” Nói xong thì cô đưa mắt nhìn về phía Lục Hào Giác: “Cháu có biết mình sai ở đâu không?”
“Tôi không sai, tôi muốn người máy thì người máy phải là của tôi, dựa vào cái gì mà Tư Mã Ngọc Thanh dám tranh giành với tôi?” Lục Hào Giác nói rất ngang ngược, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
“Có phải cháu cảm thấy có mẹ ở đây thì cháu có thể bình yên vô sự không? Tôi nói cho cháu biết, ngày hôm nay mẹ cháu không bảo vệ được cháu đâu, tôi sẽ phạt cả mẹ cháu nữa.” Vẻ mặt Hy Nguyệt lạnh lùng nghiêm túc đến mức khiến Lục Hào Giác rùng mình một cái rồi khóc toáng lên.
“Mẹ ơi, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa.”
“Không về được, làm sai thì nhất định phải bị phạt, đây là luật lệ của nhà họ Lục.” Hy Nguyệt nói.
“Cô là người xấu, đồ phù thủy, nếu cô dám phạt tôi thì tôi sẽ nguyền rủa cô biến thành con cóc ghẻ xấu nhất!” Lục Hào Giác hai tay chống nạnh, hung tợn lườm cô, mắng chửi luôn miệng.
Hy Nguyệt thấy đứa bé này đứa trẻ này đúng là hư hỏng, nếu không dạy dỗ đúng cách thì sẽ không kịp mất.
“Sau Tết tôi sẽ sắp xếp cho người đưa cháu vào trường Khánh Ninh, vào đó rồi thì học tập cho tốt đi.”