Chương
“Cô câm miệng cho tôi.” Anh họ tát cho chị ta một cái nảy đom đóm mắt.
Mặt mũi chị ta vặn vẹo dữ tợn rồi nắm lấy tay con trai mình chạy ra ngoài, chị ta muốn dẫn thằng bé chạy trốn.
Lần này Lục Hào Giác sợ thật rồi, bởi vì thằng bé đã nhìn ra là mẹ nó không bảo vệ được mình rồi.
“Mẹ ơi, con không muốn đi trường Khánh Ninh, con không muốn bị nhốt lại đâu.”
“Không đâu, Hào Giác, bây giờ chúng ta trở về nhà ông ngoại trốn, ông ngoại nhất định sẽ không để con bị đưa đi đâu.” Chị dâu cả quyết định liều mạng che chở con trai mình.
Hy Nguyệt cũng không ngăn cản, cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Chuyện của mẹ con họ để anh họ sắp xếp vậy, em sẽ không thông báo với ban chấp hành nữa.”
Đây là cô cho nhà anh họ mặt mũi nên mới không làm lớn chuyện.
Anh họ sầm mặt rời đi, quanh năm suốt tháng anh ta đều ở bên ngoài làm ăn, rất ít khi về nhà, anh ta nào nghĩ con trai mình lại bị nuông chiều thành ra thế này.
Hy Nguyệt gọi Lục Kiến Doãn và Tư Mã Ngọc Thanh vào: “Kiến Doãn, hôm nay em và Ngọc Thanh cũng phải bị phạt.”
Lục Kiến Doãn hơi giật mình: “Chị dâu, em biết đánh nhau là không đúng, nhưng hai đứa nó đánh một mình Ngọc Thanh, em mà không giúp thì nhất định Ngọc Thanh sẽ bị đánh rất thảm đấy.”
Cô xoa đầu Lục Kiến Doãn: “Chị phạt em không phải vì em đánh nhau, mà là vì em nhảy vào trong hồ, trời lạnh như thế này mà em nhảy vào đó, không hề để ý đến an toàn của mình, đây là một sai lầm rất lớn. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì chú sáu thím sáu phải làm sao bây giờ?”
Cô dừng lại một lát rồi nói: “Sau này cho dù có gặp phải bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì em đều phải đặt sự an toàn của mình lên trên hết, không thể làm ra chuyện gì manh động nữa hiểu không?”
“Vâng.” Lục Kiến Doãn gật đầu.
“Được rồi, chị sẽ nói với thím sáu cắt một tháng tiền tiêu vặt của em.”
Hy Nguyệt còn chưa dứt lời thì thím sáu đã đi vào dắt tay con trai: “Chị dâu con nói rất đúng, chỉ trừ một tháng không được, mẹ sẽ trừ con ba tháng tiền tiêu vặt, có thế thì con mới nhớ rõ được.”
Sau khi họ rời đi thì Hy Nguyệt ôm lấy vai Tư Mã Ngọc Thanh.
Lúc trước Ngọc Thanh cũng là một đứa trẻ cực kì nghịch ngợm, nhưng khác với Lục Hào Giác, Ngọc Thanh là một cậu bé có tấm lòng lương thiện, thằng bé sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến người khác, cũng sẽ không làm người khác bị tổn thương.
Mà Lục Hào Giác nói chuyện làm việc lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người khác, đây là một tật xấu, nếu như sửa trễ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tư Mã Ngọc Thanh cúi thấp đầu xuống, trên mặt của cậu bé còn có một vết thương do bị móng tay của chị dâu họ cào phải .
“Chị xinh đẹp, em không cố ý đẩy Lục Hào Giác vào trong hồ đâu, em chỉ tức quá thôi. Có phải em sẽ phải về nhà, không được ở đây chơi nữa không?”
“Ngọc Thanh, em không cần để ý đến lời của Lục Hào Giác đâu. Người khác bắt nạt em, em phản kháng là đúng, có điều chuyện nguy hiểm như đẩy người ta vào trong hồ thì không được làm, hơn nữa em cũng không cần nhảy vào trong hồ. Em và Kiến Doãn giống nhau, đều phải bảo vệ tốt cho sự an toàn của mình.”
“Em biết rồi, chị xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.
Hy Nguyệt bảo người giúp việc cầm hòm thuốc tới để bôi thuốc cho cậu bé: “Đáng lẽ chị sẽ phạt em, nhưng vì em đã bị thương rồi nên chị sẽ không phạt nữa, ra ngoài chơi với chị họ đi.”
“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh hé miệng cười.