Chương
Cô cụp mắt xuống, hàng mi vừa dày vừa dài phủ bóng lên mi mắt trắng nõn.
“Nếu em không rời đi thì chắc chắn vẫn còn giống như lúc trước, bị anh kỳ thị, bắt nạt, bị anh xem như sâu bọ mà đạp dưới lòng bàn chân, không ngừng nghiền ép, cho dù có bị ép đến nát nhừ cũng sẽ không bỏ qua.”
Hứa Nhã Thanh cứu cô ra từ trong nước sôi lửa bỏng, cho cô hơn bốn năm được sống bình yên, không buồn không lo. Cũng bởi vậy nên Lục Lãnh Phong mới nhận ra được tầm quan trọng của cô.
Trái tim của Lục Lãnh Phong như bị đập mạnh một cái.
Trái tim của một người cũng giống như một mặt tường vậy, một khi đã bị đóng đinh vào thì cho dù sau này có nhổ ra được thì cũng sẽ để lại một lỗ thủng không thể chữa khỏi được.
“Ở trong lòng em thì Hứa Nhã Thanh là một người chồng tốt hơn anh đúng không?”
Hy Nguyệt không muốn so sánh hai người với nhau, chuyện này không có bất cứ ý nghĩa gì hết, tất cả đều sẽ không thay đổi được nữa.
Điều duy nhất mà cô biết là Hứa Nhã Thanh cũng giống như Thời Thạch, đều một lòng yêu cô, tình cảm của họ là đơn thuần, còn Lục Lãnh Phong thì nhu cầu sinh lý mới là phần nhiều.
Nếu anh không có bệnh kín, nếu anh còn có thể động vào những người phụ nữ khác thì chắc chắn là cô không thể sống bình yên như bây giờ được, chỉ riêng chuyện đấu đá với kẻ thứ ba mỗi ngày cũng đã đủ khiến cô sứt đầu bể trán rồi.
“Bây giờ em là vợ của anh, đây là sự thực không thể thay đổi được, cần gì phải so sánh cho thêm buồn phiền làm gì?”
Trong đôi mắt của Lục Lãnh Phong có một chút tổn thương.
“Em không chịu nói, có vẻ đáp án là đúng rồi.”
Cô lắc đầu: “Em chỉ không nghĩ tới chuyện này mà thôi. Anh đã rất tốt rồi, không thể bắt bẻ được gì nữa, anh còn muốn so sánh với người khác làm gì?”
Lời này tốt xấu gì cũng cho anh một chút an ủi.
“Vậy tại sao trong lòng em, Hứa Nhã Thanh và Thời Thạch đều xếp phía trước anh hả?”
“Anh xếp thứ năm, phía trước là Kiến Quân, Kiến Dao, Kiến Diệp và bé con trong bụng, làm gì có Hứa Nhã Thanh và Thời Thạch hả?” Cô bĩu môi. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, dưới cái nhìn của anh thì đây là bảng xếp hạng của tình thân chứ không phải tình cảm.
“Kiếp này em sống là người của anh, chết là ma của anh, vĩnh viễn không trốn thoát đâu biết không?”
“Em đâu có muốn chạy trốn, hơn nữa em đang có thai con của anh thì trốn thế nào được?” Cô hơi chóng mặt, sao cô có thể làm ra chuyện bỏ chồng bỏ con được cơ chứ? Cho dù anh có làm ra chuyện ‘trời đất không tha’ thì cô cũng phải nhịn đến lúc các con lớn rồi mới có thể rời đi, không thể để các con bị mẹ kế hại chết được!
Cô chủ nhỏ Lâm Tư Nhã của tập đoàn Lâm Thị trở về nước, lúc trước khi cô ta đang đi du lịch ở Đông Nam Á thì xảy ra tai nạn xe cộ, khuôn mặt gần như bị hủy hoại sau đó phải phẫu thuật thẩm mỹ rồi mới trở lại.
Không ai có thể ngờ tới cô ta hoàn toàn không phải là Lâm Tư Nhã thật, mà chính là Mộ Dung Cẩm Lý.
Cô ta đã tổ chức một bữa tiệc mừng năm mới ở Thành Đô, còn cố ý mời Hứa Nhã Thanh.
Lần này, Mộ Dung Cẩm Lý quyết định che giấu thân phận của mình. Làm như vậy Hứa Nhã Thanh sẽ không ghét bỏ cô ta chỉ vì quá khứ của mình.