Chương
Tuy là anh em sinh đôi cùng trứng nhưng anh ta và Tần Nhân Thiên lại có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Tần Nhân Thiên là một người tùy tiện và bất cần đời. Còn anh ta lại là một người cẩn thận tỉ mỉ, biết kiềm chế, cân nhắc mọi việc rất chu đáo, chẳng trách vợ chồng Tần thị muốn để lại tập đoàn cho anh ta.
Khi cô quay lại nhà họ Lục, Lục Lãnh Phong đang gọi điện cho Hùng Văn, anh ta phụ trách việc điều tra biệt thự trong thung lũng ở thành phố Tinh Không.
Bọn họ đã bắt được Trần Lục, cô ta đã thành thật khai hết mọi chuyện, Đỗ Di Nhiên đã sắp xếp cô ta lừa Lục Lãnh Phong đến nhà kính, mà mê hồn hương là do Đỗ Di Nhiên tự tay chuẩn bị, không liên quan gì đến cô ta cả.
Sau chuyện này, cô ta vẫn tiếp tục trốn trong bụi cây, cô ta cũng thấy Lục Lãnh Phong quay trở lại sau khi đi ra ngoài.
Bà cụ Đỗ tức giận: “Di Nhiên, cháu còn muốn giải thích gì nữa không.”
Đỗ Di Nhiên không hề cảm thấy áy náy, ngược lại còn tỏ vẻ vui vẻ đắc thắng một cách kỳ lạ: “Bà nội, dù gì đi nữa thì lại có thêm một người nữa chứng minh người xảy ra quan hệ với cháu chính là Lục Lãnh Phong.”
Đỗ Tư Nam tức đến mức suýt ngất: “Cái đồ không biết xấu hổ này, tại sao tao lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như mày cơ chứ?”
Ông ấy giơ tay định đánh Đỗ Di Nhiên, nhưng Đỗ Di Nhiên lại tránh được.
“Bố, bố không được đánh con, con đang mang thai, trong bụng con còn có con của Lục Lãnh Phong đó.”
Đỗ Di Nhiên đưa tay lên che bụng dưới, ông trời thật biết chiều lòng người, còn cho cô mang thai nữa chứ
“Ông trời đúng là có mắt, chứng cứ chính là đứa bé đang ở trong bụng con. Lục Lãnh Phong không muốn nhận thì cũng phải nhận.”
“Tôi thấy cái đồ chửa hoang như cô còn chưa biết tác phẩm trong bụng mình là của tên nào đâu.” Hoa Vô Song đưa mắt nhìn về phía Trần Lục: “Cô có chắc người cô nhìn thấy là Lục Lãnh Phong không?”
Trần Lục gật đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Lúc đó đèn đường đã tắt, chỉ có ánh trăng, nương theo ánh trăng mà tôi nhìn sang, đúng là anh Lục. Nhưng điều kỳ lạ là rõ ràng anh ta đi ra đường bên trái, nhưng lại quay lại từ con đường bên phải, hai con đường này lại không hề giao nhau và hoàn toàn không cùng hướng. ”
“Đây chính là điểm đáng ngờ. Con đường bên trái dẫn đến thác nước, con đường bên phải dẫn đến rừng hoa đào, ở giữa thì có mấy lùm cây. Nếu cứ tiếp tục đi bên trái thì chỉ đi càng xa hơn mà thôi, vốn không thể đi vòng sang đường bên phải được. Rõ ràng có người đóng giả Lục Lãnh Phong và đi vào nhà kính, trời thì tối như bưng, chỉ có một chút xíu ánh trăng thì ai có thể nhìn rõ chứ. Nếu thật sự là Lục Lãnh Phong thì bên kia có cần phải cúp cầu giao đi không, chỉ e là hận không thể rọi đèn cho sáng như ban ngày luôn đấy chứ.” Hoa Vô Song nói.
Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng: “Tôi thừa biết là mấy người sẽ không chấp nhận chuyện này mà. Tôi đang mang thai con của Lục Lãnh Phong là sự thật, chờ đến lúc đứa trẻ ra đời, tôi sẽ đi xét nghiệm ADN, đến lúc đó, nếu Lục Lãnh Phong còn không ly hôn với Hy Nguyệt để cưới tôi, thì tôi sẽ không để yên cho anh ta đâu.”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời, Đỗ Tư Nam đã tát cho cô ta một cái: “Vô Song, cô lập tức sắp xếp bác sĩ tiến hành phẫu thuật phá thai cho nó đi. Tôi nhất định sẽ không cho phép nó tiếp tục làm loạn nữa.”
Đỗ Di Nhiên tái mét mặt mày, cô ta vội vàng chạy trốn ra sau lưng bà cụ: “Bà nội cứu cháu với, dù sao thì đứa con trong bụng cháu cũng là máu mủ của nhà họ Đỗ, sao bố có thể giết nó chứ?”