Chương
Đỗ Di Nhiên xẹp lép miệng: “Làm sao cháu biết được, là giấy không gói được lửa, qua một thời gian nữa, bụng của cháu lớn rồi, muốn giấu cũng không giấu được.”
Cô nhỏ Đỗ nhíu mày, một chút vẻ sắc bén hiện lên từ đáy mắt: “Ngày hôm qua, sau khi chúng ta tới thành phố Long Minh, cháu có đi ra ngoài một buổi chiều, có phải cháu gặp ai hay không?”
“Cháu đi gặp Tư Mã Ngọc Như, và bạn học cũ của cháu là Lâm Tư Nhã.” Đỗ Di Nhiên thản nhiên nói.
Cô nhỏ Đỗ nhíu mày: “Cháu đi gặp Tư Mã Ngọc Như làm cái gì?”
“Là cô ta hẹn cháu.” Đỗ Di Nhiên nói.
“Cháu nói việc này cho cô ta biết à?” Cô nhỏ Đỗ nâng trán.
Đỗ Di Nhiên gật đầu: “Là cô ta để cho cháu dẫn dắt dư luận, nhóm Zalo cũng là cô ta kéo cháu vào. Cô ta rất hiểu Lục Lãnh Phong và nhà họ Lục, hơn nữa cô ta còn hận Hy Nguyệt thấu xương như thế, cháu muốn lợi dụng cô ta để cho cô ta giúp cháu một tay.”
“Đứa ngốc này.” Cô nhỏ Đỗ chọc cái trán của cô ta: “Cháu muốn lợi dụng cô ta? Cô thấy là cô ta đang lợi dụng cháu thì có! Cô ta muốn coi cháu là con tốt để cho cháu và Hy Nguyệt ngao cò đánh nhau, cô ta sẽ ngư ông đắc lợi. Cháu cũng đừng quên, cô ta là người bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Y Hạo Phong. Y Hạo Phong là mẹ ruột Lục Lãnh Phong, cháu gần gũi với cô ta thì cũng sẽ bị Y Hạo Phong xếp vào sổ đen, cháu lại thêm một kẻ địch nữa.”
Đúng là Đỗ Di Nhiên muốn như vậy, cô ta không có người ở thành phố Tinh Không, nên phải tìm mấy đồng minh mới được.
Tư Mã Ngọc Như là người thích hợp nhất. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cô, cô không cần lo lắng, cháu sẽ cẩn thận.”
Cô nhỏ Đỗ lắc đầu: “Cháu ấy à, vẫn được bảo vệ tốt quá, thiếu kinh nghiệm, không biết lòng người hiểm ác đáng sợ.”
Đỗ Di Nhiên cầm tay cô ả: “Cô, trước cô đừng động đến những thứ này, cô mau giúp cháu khuyên nhủ bà, để cháu sinh con ra. Trong tương lai nó sẽ trở thành vũ khí để chúng ta đối phó với nhà Hoa.”
Cô nhỏ Đỗ thở dài: “Cô nói, chưa chắc bà cụ đã nghe, cô nghĩ biện pháp một chút.”
Sau khi về phòng, cô ả gọi điện thoại cho Hy Nguyệt, đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người Tư Mã Ngọc Như.
Trên Mặt Của Hy Nguyệt nổi lên ánh sáng lạnh hung ác nham hiểm, cô trở về từ công ty, rồi nói việc này cho Lục Lãnh Phong.
“Tư Mã Ngọc Như này đúng là tính chết, hết có thuốc chữa.”
“Cô ta nên đợi ở bệnh viện tâm thần cả đời đi, mỗi ngày hưởng thụ sự vui vẻ do điện giật.” Giọng của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh, lạnh như băng cùng nước đá va chạm nhau vậy.
Đôi mắt đen nhánh của Hy Nguyệt sáng như sao, trán cô lộ ra vẻ hơi xảo trá: “Không bằng để cho cô ta điên một thời gian.”
Cuối tuần, Kiều An tìm Hy Nguyệt. Cô ta đã biết được chuyện về Đỗ Di Nhiên.
Con trai của cô ta còn chưa nhận tổ quy tông, mà lại có kẻ thứ ba chen vào.
Hy Nguyệt ôm lấy Niên Niên, và bế ở trên đùi chơi đùa.
“Niên Niên, bác gái cho con ăn sinh tố hoa quả nhé.”
Túi sữa nhỏ đã bắt đầu bi bô tập nói, nghe thấy mấy chữ sinh tố hoa quả thì vui vẻ vỗ vỗ cái tay nhỏ bé: “Sinh sinh… Ăn…”
Hy Nguyệt múc một miếng sinh tố hoa quả đút cho đứa bé ăn, biểu tình nhàn nhã mà tự tại.