Chương
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì đâu, em chỉ thích trẻ con mà thôi, cho dù là con của ai thì em đều cảm thấy đáng yêu.” Hy Nguyệt cười một tiếng, đôi mắt đẹp cong cong như trăng non.
Lục Lãnh Phong đưa tay ôm trán, có chút u buồn, người phụ nữ ngu ngốc này có tấm lòng như thánh mẫu vậy, lúc nào cũng nước tràn thành lụt.
Hứa Kiến Quân đến sau bữa cơm trưa.
“Ba ma vương, gần đây con bận chăm sóc cho ba, không có thời gian giúp mami để ý đến bố, bố lập tức xảy ra chuyện, thật đúng là khiến người ta cảm thấy rất ưu thương.”
Khoảng thời gian gần đây cậu bé và Lục Sênh Hạ dùng biệt danh để bí mật gia nhập một nhóm nhân vật nổi tiếng, đối với mấy lời tin đồn này đều có thể biết trước tiên.
Lục Lãnh Phong điên cuồng đổ mồ hôi.
Quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm.
“Con không cần để ý đến mấy tin đồn vớ vẩn ở bên ngoài làm gì, mấy lời đồn đó đều là giả đấy.”
Hứa Kiến Quân khoanh tay trước ngực, trông cậu bé giống như một ông cụ non thở dài một tiếng.
“Khoảng thời gian gần đây thật đúng là có rất nhiều người phụ nữ đáng ghét, mỗi ngày con đều phải nhìn chằm chằm ba, tránh cho yêu nữ Lâm Tư Nhã kia lại nhân cơ hội làm gì đó.”
“Lâm Tư Nhã kia đang theo đuổi anh Hứa ư?” Lục Sênh Hạ nhướng mày hỏi.
“Không đúng ư? Cô ta suốt ngày lấy cớ hợp tác để đi theo ba như hình với bóng, thật đúng là đáng ghét.” Vẻ mặt của Hứa Kiến Quân tràn đầy bất mãn.
“Ba cháu chẳng thích cô ta chút nào hết.”
Hy Nguyệt xoa đầu cậu nhóc: “Ba ma vương của con tra ra được Lâm Tư Nhã, Mộ Dung Cẩm Lý và Đỗ Di Nhiên là bạn thời đại học, vì thế con phải giữ một khoảng cách nhất định với cô ta đấy nhé, không được một mình với cô ta.”
Hứa Kiến Quân hơi chấn động.
“Xem ra trực giác của con vẫn còn rất tốt, đúng là vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Mộ Dung Cẩm Lý và Đỗ Di Nhiên đều là người xấu, như vậy cô ta chắc chắn cũng là người xấu, lúc trở về còn phải nói bí mật này cho ba biết mới được, để ba nâng cao tinh thần cảnh giác với Lâm Tư Nhã, ngàn nghìn lần không thể giống như ba ma vương bị gài bẫy.”
Lục Lãnh Phong rất cạn lời, có một loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn.
Hình tượng vĩ đại của anh trong lòng bọn nhóc lại một lần nữa bị vỡ vụn.
Tư Mã Ngọc Thanh ngồi bên cạnh bàn ăn trái cây, vừa ăn vừa dùng giọng nói mơ hồ không rõ của mình phát biểu ý kiến.
“Có phải bây giờ phụ nữ đều điên cuồng như thế không, chờ sau khi cháu lớn lên sẽ không bị một đám phụ nữ mê trai vây công như thế đấy chứ?”
Lục Sênh Hạ sặc nước miếng.
“Phụ nữ thích làm con giáp thứ mười ba như thế chỉ chiếm một số ít thôi, bọn họ thuộc về loại hình tâm lý có vấn đề.”
“Chắc hẳn là trong nội tâm bọn họ tương đối thiếu hụt tình cảm.” Hy Nguyệt mang theo chút đùa giỡn nói.
Ba bánh bao nhỏ ngủ một lúc buổi trưa thì thức dậy, Hy Nguyệt dẫn bọn nhóc đến trong sân chơi.