Chương
Sáng ngày hôm sau, tiếng thét chói tai của người làm khiến cô ta thức giấc.
Trong phòng khách giống như bị trộm hỏi thăm, gối ôm trên ghế sofa đều bị người ta kéo nát, sợi bông vung vãi trên mặt đất.
Trên mặt đất có một chữ lớn được xếp bằng cốc.
“Chết!”
Tư Mã Ngọc Như ôm cánh tay, đột nhiên cô ta cảm thấy rùng mình, hoảng sợ không thôi.
“Mấy người giữ nguyên hiện trường, không được làm loạn, nhanh gọi điện cho ông chủ, để ông ấy nhanh chóng trở về.”
Lục Vinh Hàn đang ở trong một ngôi biệt thự khác của mình, sau khi nhận được điện báo, ông ấy vội vàng lái xe về nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, chính bản thân ông ta cũng giật mình kêu lên, vội vàng gọi bảo vệ đến điều tra camera giám sát hôm qua, nhìn xem rốt cuộc là ai đi vào.
Người đầu tiên mà Tư Mã Ngọc Như nghĩ đến chính là Hy Nguyệt.
“Là Hy Nguyệt, nhất định là người do cô ta sắp xếp, cô ta muốn làm em hoảng sợ, dọa chết em, người phụ nữ kia quá âm hiểm, quá độc ác, quá quỷ kế đa đoan, không chỉnh chết em, cô ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Lục Vinh Hàn trừng cô ta một cái.
“Sự việc còn chưa rõ ràng, em không nên nói năng lung tung như thế, trong nhà có mất gì không?”
“Không, không mất gì hết, không giống như đi vào ăn trộm.” Người làm báo cáo, bên ngoài biệt thự đều có bảo vệ trực đêm hai mươi bốn giờ, ăn trộm không thể nào đi vào.
“Rõ ràng là hướng về phía em mà đến, tối hôm qua chỉ có một mình em ở nhà, Hy Nguyệt kia thật đúng là quá kinh khủng, cô ta làm nhiều việc ác, không sợ sinh ra con không có chỗ đó hay sao?”
Tư Mã Ngọc Như còn chưa nói xong lời ác độc đã bị Lục Vinh Hàn khẽ quát một tiếng cắt ngang.
“Em còn dám nói một câu gây bất lợi cho đứa nhỏ thì đừng trách anh không khách sáo.” Đứa nhỏ trong bụng Hy Nguyệt chính là cháu trai ruột của ông ta đấy.
Tư Mã Ngọc Như tức đến mức điên lên.
“Người ta đã cưỡi lên đầu của em đi ị đi đái, em mắng cô ta hai câu không được à?”
Lục Vinh Hàn trầm thấp hừ lạnh một tiếng.
“Con mắt nào của em nhìn thấy là do con bé làm?”
“Em không cần nhìn thấy tận mắt, chỉ cần dùng não là có thể đoán được.” Tư Mã Ngọc Như chém đinh chặt sắt nói.
Lúc này bảo vệ lấy video từ màn hình giám sát đến.
Trong video, đại sảnh yên tĩnh, đột nhiên chiếc đèn cảm ứng trên vách tường sáng lên, một người phụ nữ từ trên lầu đi xuống, camera giám sát quay được tận mặt của người phụ nữ này, không phải ai khác mà chính là Tư Mã Ngọc Như.
Con mắt của cô ta nhìn thẳng, trống rỗng lại vô hồn, giống như đang mộng du.
Cô ta đi đến trước ngăn tủ, lấy ra một chiếc kéo, hung hăng đâm vào bên trong gối ôm trên ghế sofa, một dao lại một dao, vừa nhanh vừa độc lại vừa chuẩn, khiến cho sợi bông bên trong vung vãi khắp nơi, giống như hoa tuyết.