Chương
Lục Vinh Hàn trầm thấp hừ một tiếng.
“Em có ngày hôm nay đều là do đứa em trai ngoan của mình, không trách được người khác, Hy Nguyệt là người bị hại, con bé có thể buông tha cho cậu ta, em nên cảm ơn con bé mới đúng mà không phải là lấy oán báo ân, xem con bé như kẻ thù.”
Tư Mã Ngọc Như thật đúng là muốn đập đầu vào tường, nhưng cô ta biết mình nên dừng lại, từ sau chuyện ở làng du lịch, Lục Vinh Hàn đã không còn tin tưởng cô ta nhiều như trước.
“Ôi chao, đầu của em đau quá, có phải là do uống thuốc gây ra tác dụng phụ gì không?”
“Trong tờ hướng dẫn sử dụng có nhắc đến tác dụng phụ là đau đầu, em nhanh về phòng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Lục Vinh Hàn nói.
Lúc này Hy Nguyệt dẫn theo Tư Mã Ngọc Thanh đi đến chỗ nhà thủy tạ.
Hoa Phi và Lâm Đại Dao và bố Hy, mẹ Hy ở chung một chỗ.
“Bố mẹ, Ngọc Thanh sẽ ở đây vài ngày, hai người giúp con sắp xếp cho thằng bé một căn phòng.”
“Con yên tâm đi, mọi người sẽ chăm sóc chu đáo cho thằng bé.” Mẹ Hy mỉm cười.
Lâm Đại Dao có chút giật mình.
“Chị dâu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, sao Ngọc Thanh lại phải đến ở nhà chúng em?”
“Chị cả, cô bị mắc bệnh mộng du, thật đúng là vô cùng khủng khiếp, sắp dọa chết em rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói xong ôm lấy cánh tay, sợ run cả người, cậu nhóc kể lại chi tiết chuyện tối qua cho cô ấy nghe.
Cả người Lâm Đại Dao run lên.
“Không thể nào, nghiêm trọng như thế ư?”
“Em sợ đến mức tè cả ra quần, hamster nhỏ của em kêu thật đáng thương, bọn chúng chết hết cả rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói xong thì òa khóc.
Hy Nguyệt vỗ vai cậu bé.
“Ngày mai chị sẽ mua thêm cho em hai con hamster nhỏ nhé?”
“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.
Trên mặt mẹ Hy có mấy phần lo lắng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Hy Nguyệt, bệnh tình của Tư Mã Ngọc Như nghiêm trọng như thế, bố chồng con ở chung với cô ta như thế, không có nguy hiểm gì chứ?”
“Bố chồng con đã sắp xếp vệ sĩ, buổi tối thay phiên nhau trực đêm tuần tra, nếu như Tư Mã Ngọc Như gây ra chuyện nguy hiểm gì, bọn họ sẽ kịp thời ngăn lại.” Hy Nguyệt chậm rãi đáp.
“Ngọc Thanh bị dọa sợ, cho nên thằng bé mới không dám trở về.”
“Ngọc Thanh vẫn còn là trẻ con, ở bên ngoài sẽ an toàn hơn một chút.” Mẹ Hy gật đầu.
Buổi tối Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cùng đến đây, mẹ Hy làm bánh tráng cho bọn nhỏ ăn.
Lục Sênh Hạ nghe nói Tư Mã Ngọc Như bị mắc chứng mộng du cũng giật mình kêu lên.
Hứa Kiến Quân sờ cằm chững chạc đàng hoàng nói.
“Người ta nói ngày nghĩ đêm mơ, chắc chắn bà hai nghĩ quá nhiều chuyện xấu, cho nên buổi tối mới làm ra chuyện bạo lực như vậy.”
Lục Sênh Hạ khẽ gật đầu, chỉ có thể giải thích như thế.
“Con người ấy mà, trong lòng bớt nghĩ mấy chuyện đó lại, nếu không sớm muộn gì tinh thần cũng có vấn đề.”