Chương
“Mọi người tranh thủ thời gian quay về chỗ ngồi, thắt dây an toàn.” Hứa Kiến Quân ra lệnh.
Bọn nhỏ nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.
Hy Nguyệt nhìn con trai cười nói.
“Mẹ đi lấy nước trái cây cho mấy đứa uống.”
“Mẹ, bây giờ chúng ta đang ở trên sao hỏa, không phải ở trái đất đâu, gió trên sao hỏa đáng sợ hơn ở trái đất gấp trăm lần, mẹ đừng đi lung tung, sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Hứa Kiến Quân chững chạc nói, hoàn toàn nhập vai nhân vật.
Hy Nguyệt ôm trán.
“Mẹ cảm thấy chúng ta vẫn nên cất cánh rời đi thăm dò những hành tinh khác, qua diêm vương tinh, hoặc hải vương tinh?”
Cô lật ra tuyến đường đi.
“Wow, chúng ta có thể đi ra hệ ngân hà, đi đến những hành tinh khác.”
“Thật ạ?” Bọn nhỏ tranh thủ thời gian nhìn màn hình máy tính trước mắt.
“Trung tâm của hệ ngân hà có một lỗ đen, nếu như chúng ta lái vào trong hố đen sẽ như thế nào nhỉ?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.
“Chị cảm thấy có hai khả năng.” Lục Sênh Hạ khoanh tay trước ngực, nói năng rất rõ ràng.
“Thứ nhất thuyền và người đều đi đời, thứ hai chúng ta sẽ vượt qua, đi đến một hành tinh khác trong vũ trụ, chị cảm trong lỗ đen này có hố sâu nào đó bên trong.”
Bọn nhỏ mỗi người một ý, bắt đầu thảo luận tri thức thiên văn.
Trong lúc vô thức, bên ngoài gió lốc đã dừng.
Lục Lãnh Phong xoa đầu Hứa Kiến Quân.
“Nhóc con, có thích quà mà ba tặng cho con không?”
“Thích ạ, vô cùng thích, đây chính là món quà tuyệt nhất mà con được nhận, cảm ơn ba ma vương.” Hứa Kiến Quân vui vẻ ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt anh.
“Con thích là được rồi, hôm nào có thời gian thì dẫn bạn học của con đến đây.” Lục Lãnh Phong cười nói.
“Ba ma vương, ngoại trừ ba con, ba chính là người mà con sùng bái nhất.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.
“Anh cả chính là người rất giỏi về kỹ thuật.” Đối với anh trai, Lục Sênh Hạ luôn luôn vô cùng sùng bái, trong mắt cô bé thì anh còn giỏi hơn cả bố.
“Ba là người lợi hại nhất trên thế giới này.” Lục Kiến Dao cũng nghiêng đầu, giọng nói non nớt vang lên.
“Sau này con cũng phải giỏi như ba.” Lục Kiến Diệp ưỡn ngực như ông cụ non.
Lục Lãnh Phong xoa trán cậu nhóc.
“Hậu sinh khả úy, sau này con lớn lên sẽ giỏi hơn ba mới đúng.”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi.