Chương
Chú năm ra ngoài bàn chuyện làm ăn, sáng hôm nay mới rời đi. Trong biệt thự chỉ còn lại cô ta và đứa bé.
Vào đêm khuya, một cơn gió truyền từ cửa sổ rộng mở vào.
Trong gió truyền đến tiếng nhạc quỷ dị, giống như tiếng khóc của U Linh trong địa ngục.
Liễu Giai Tuệ giật mình tỉnh lại từ trong mơ, giật nảy mình rùng mình một cái.
Cô ta cho rằng mình đang nằm mơ, lắc đầu thật mạnh.
Nhưng tiếng nhạc vẫn còn đó, khi gần khi xa, lúc cao lúc thấp.
Cô ta ngồi dậy, đang định xem.
Bỗng nhiên cửa phòng két một tiếng mở ra, giống như có bàn tay vô hình đẩy nó ra.
Một cơn gió thổi vào trong, giống như quỷ khí.
Liễu Giai Tuệ lập tức sởn gai ốc, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.
Tiếng nhạc to hơn, giống như truyền từ trong phòng khách tới.
Liễu Giai Tuệ mò mẫm đi ra ngoài, ấn công tắc đèn lên, nhưng hình như mất điện rồi.
Cô ta chỉ có thể dùng đèn di động chiếu sáng.
Trong đại sảnh, ánh trăng mỏng manh truyền từ cửa sổ vào.
Phía trước cửa sổ đặt một cái đàn piano tam giác.
Phía trước piano có một người phụ nữ, mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc dài xõa tung.
Tiếng nhạc là từ đầu ngón tay cô ta vọng lại.
Liễu Giai Tuệ sợ tới mức đặt mông ngã ngồi dưới đất, run lẩy bẩy: “Cô… Cô là ai, là người hay là ma?”
Người phụ nữ không trả lời, hát lên bài hát.
“Ngửi hương thơm của máu, tôi tìm tới điện phủ an hồn
Một vùng cảnh tượng tan hoang, U Linh phóng túng ca hát
Mê Điệt Hương màu đen nở rộ, dây leo uốn lượn
Linh hồn nhìn xung quanh, tín ngưỡng mặt trăng máu
Ngửi hương thơm của máu, tôi tìm tới điện phủ an hồn
Nữ vương hút máu tóc dài đẩy cửa sổ phủ đầy bụi ra
Hình ảnh cành cây khô chiếu lên gương mặt cô, giống như thiếu nữ thanh thuần
Giọng hát phẫn uất của cô hát cùng với vong linh…”
Giọng hát kia giống như quỷ mỵ, lanh lảnh, sắc bén, giống như muốn xé nát linh hồn người ta.
“Đừng hát nữa!” Liễu Giai Tuệ bịt kín lỗ tai, thần kinh đều sợ tới mức sắp đứt đoạn.
“Keng” một tiếng, âm nhạc dừng lại, tiếng hát cũng dừng.
Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy, di chuyển từng bước một cách máy móc, đi tới bên cạnh cô ta.
“Liễu Giai Tuệ, trả lại mạng cho tôi!”
Đôi mắt Liễu Giai Tuệ trợn còn to hơn cả chuông đồng, gần như sắp lồi ra.