Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

chương 2189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Con đứng trên vai hai người khổng lồ, đương nhiên sẽ lợi hại hơn những người khác.” Hứa Kiến Quân nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Lục Lãnh Phong biết, cậu bé đang nói tới mình và Hứa Nhã Thanh.

Cho dù như thế nào, đối với cậu bé mà nói, Hứa Nhã Thanh đều giống như bố ruột.

Cho dù nói ra chân tướng, cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi.

“Nhóc con, con hi vọng giống bố nhiều một chút, hay là giống Hứa Nhã Thanh nhiều một chút?”

“Bố ma vương và bố đều rất ưu tú, con hi vọng có thể giống bố ma vương, cũng có thể giống bố, như vậy thì biến thành người càng ưu tú hơn.” Hứa Kiến Quân cười xảo trá.

Lục Lãnh Phong lắc đầu bật cười, trái lại tên nhóc này học được đặc điểm khẩu Phật tâm xà của Hứa Nhã Thanh.

“Nhóc con, nếu có một ngày con phát hiện ra bố ma vương làm chuyện không tốt, khiến cho con khổ sở, con có thể tha thứ cho bố ma vương hay không?”

Hứa Kiến Quân sờ cằm: “Vậy phải xem là chuyện gì, nếu bố giống như ông nội, vứt bỏ chúng con và mẹ, con sẽ không tha thứ cho bố.”

Hy Nguyệt bị sặc một cái, thực sự không mở bình thì ai biết trong bình có gì.

Những lời mà cô vừa mới nói, rõ ràng là con trai không nghe lọt.

Khóe miệng Lục Lãnh Phong co rúm lại, nếu bàn về mức độ ác liệt, những chuyện anh làm lúc trước, cũng không khác gì bố anh làm lắm.

Đứa bé có thể tha thứ cho người bố muốn giết mình hay không?

Anh rủ mắt xuống, tinh thần trở nên chán nản.

Hy Nguyệt đã nhìn ra được, vỗ bả vai anh an ủi: “Cho dù thế nào đứa bé vẫn là đứa bé, dù chỉ số thông minh rất cao, tâm tư cũng rất đơn thuần, sẽ không suy nghĩ phức tạp giống như người lớn.”

Hứa Kiến Quân liếc mắt nhìn cô một cái, lại dời mắt nhìn về phía Lục Lãnh Phong: “Bố ma vương, bố làm chuyện gì không tốt sao?”

“Không có, bố chỉ đang lấy ví dụ mà thôi.” Lục Lãnh Phong nhún vai, vội vàng nói, e sợ khiến đứa bé suy nghĩ miên man.

Đôi mắt dưới lông mi dày rậm của Hứa Kiến Quân lóe sáng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó: “Con biết rồi, bố đang suy nghĩ có nên tha thứ cho ông nội hay không, cho nên muốn nghe ý kiến của con một chút, đúng không?”

Lục Lãnh Phong cười ngượng ngùng: “Cứ cho là như vậy đi.”

Hứa Kiến Quân suy nghĩ một lát, chậm rãi nói từng chữ từng câu: “Thực ra ông nội rất tốt, có lẽ ông ấy bị bà nội hai lừa, mới làm ra quyết định sai lầm. Nếu bà nội cũng nguyện ý tha thứ cho ông ấy, bố cũng tha thứ cho ông ấy đi.”

Lục Lãnh Phong cười nhẹ: “Được rồi, các con tiếp tục xem sao, đừng lo chuyện của người lớn nữa.”

Anh không muốn bàn luận bất cứ đề tài gì liên quan tới bố.

Lục Sênh Hạ ngầm thở dài, nút thắt ở trong lòng anh trai, e rằng khó mà cởi ra được.

Cô ấy vẫn luôn nhớ bố, thực sự hi vọng ông ấy có thể trở về, sống cùng với bọn họ một lần nữa.

Hy Nguyệt nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của cô ấy, ôm vai cô ấy nói: “Ngày mai Ngọc Thanh sẽ đi về nhà lấy người máy của thằng bé, em cùng trở về với thằng bé đi, thuận tiện nhìn xem bố.”

“Dạ.” Lục Sênh Hạ gật đầu.

Buổi tối, bọn nhỏ quyết định ngủ trong lều trại doanh địa “sao hỏa”, Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt cũng dựng một cái lều, ngủ cùng một chỗ với bọn nhỏ, thủ hộ “sao hỏa”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio