Chương
Hy Nguyệt chưa kịp làm gì thì bị anh ôm đi, Lục Lãnh Phong thích thì làm, không thích thì làm đây sao?
Ôm cô về phòng, anh nói:” Em thử đi “.
Hy Nguyệt mở túi đồ ra, bên trong có một chiếc váy. Lục Lãnh Phong quả thật chu đáo, bởi vì lưng cô có nhiều vết sẹo cũ mới nên anh đã mua một chiếc váy cổng kín cao tường, độ dài của váy cũng qua đầu gối rồi.
Cô nhìn anh, người đàn ông nào đó đang muốn cô thử chiếc váy này, nên đành làm cho anh vui vậy.
Cô định đi vào phòng tắm thì Lục Lãnh Phong kéo lại:” Thử trước mặt tôi “.
” Em biết không, để mua chiếc váy này, tôi đã dựa vào cảm giác khi chạm vào ngực em và eo em đấy ” Lục Lãnh Phong thủ thỉ vào tai Hy Nguyệt, tay bên dưới đang từ từ cởi váy của cô ra.
Hy Nguyệt bị anh làm cho bất động, cô chưa kịp làm gì thì váy của cô đã bị anh lột xuống.
” Nào, thử váy mới đi “.
Lục Lãnh Phong lùi ra sau, đứng nhìn cô.
Hy Nguyệt đỏ mặt, một tên cục súc cứ nghĩ là không biết những chuyện thế này.
Không ngờ vừa cục súc trong đầu lại còn rất đen tối trong tối luôn.
Cô vội mặc chiếc váy vào trước mặt anh, ai đời lại kêu cô thử đồ trước mắt như anh chứ?
Vì chiếc váy đằng sau có dây kéo, Hy Nguyệt đưa tay ra sau nhưng với mãi không tới, Lục Lãnh Phong tiến lên hai bước, anh giúp cô kéo lên.
Xoay người Hy Nguyệt lại, đúng là mắt nhìn của anh không sai…
Cô mặc cái này vào trông rất đẹp!
” Em đẹp lắm ” Lục Lãnh Phong đưa tay vén tóc cô qua một bên, anh nói.
Hy Nguyệt ngại ngùng đỏ mặt, cô cúi mặt xuống, sắp ngại đến bốc khói đây này!!!
Lục Lãnh Phong bất ngờ đưa tay xuống phía dưới, từ từ anh vén váy của cô lên.
” Người đẹp, váy đẹp…”.
” Chúng ta cũng nên tạo cảnh đẹp chứ?”.
Đầu óc của Lục Lãnh Phong càng lúc càng đen, thông minh thì không thấy đâu chỉ thấy rõ một người đàn ông trong đầu chứa những thứ làm Hy Nguyệt không ngờ.
Anh để cô mặc đẹp rồi để làm chuyện đấy tạo ra cảnh đẹp luôn à?
Đây là một công đôi việc của Lục Lãnh Phong sao?
Hy Nguyệt đẩy anh ra, nhưng làm sao nhanh tay bằng Lục Lãnh Phong.
Người ta nói cao thủ không bằng tranh thủ mà, với lại Lục Lãnh Phong ăn chay quá lâu rồi, bây giờ lại có phản ứng với Hy Nguyệt, chỉ muốn đem cô nuốt trọn thì làm sao anh ngừng được đây?
” Đ…đừng…”.
Hy Nguyệt bất ngờ phát ra tiếng, khiến Lục Lãnh Phong liền dừng tay lại. Anh có nghe lầm, cô vừa nói đừng sao?
” Em…em vừa nói sao?” Anh vội rút tay khỏi váy cô, nắm lấy bả vai Hy Nguyệt vui mừng hỏi.
Hy Nguyệt chớp mắt nhìn anh, cô cũng không nhận ra là bản thân mình vừa lên tiếng bảo anh dừng lại.
Cô…đang nói chuyện sao?
” Mộ…Mộ…Lãnh Phong ” Hy Nguyệt nhìn anh, cô ngập ngừng gọi tên anh.