Chương
Nhà chính Lục gia.
” Nghe nói con đã đi gặp Hy Nguyệt?” Lão phu nhân đi ra ngoài vườn, nhìn Lục Viên Thiệu hỏi.
” Vâng, con đã đi gặp con bé ” Lục Viên Thiệu ông đáp.
” Con định ngăn cản hai đứa nó sao?” Bà ngồi xuống rồi hỏi.
” Mẹ, mẹ biết rõ rồi mà ” Lục Viên Thiệu nói.
Phũ phàng mà nói rõ thì nhà chính Lục gia không ai chấp nhận Hy Nguyệt làm con dâu.
Là con gái của một nhân viên quán bar, còn mang danh con hoang, thế này quá ảnh hưởng đến danh dự và hình tượng của Lục gia rồi.
Rầm
Lão phu nhân tức giận, bà đập bàn một cái.
” Mẹ…mẹ bớt giận ” Lục Viên Thiệuvội nói, sức khỏe của mẹ ông cũng không tốt, nếu chọc giận thì nguy to.
” Mẹ cấm…mẹ cấm con và nó ngăn cản Hy Nguyệt và Lãnh Phong ” Lão phu nhân càng lúc càng phẫn nộ nói.
” Hy Nguyệt đã cứu lấy Lãnh Phong đấy…nếu con chen chân vào kéo Hy Nguyệt rời khỏi thằng bé, con nghĩ Lãnh Phong sẽ ra sao?”.
” Mấy năm qua con nhìn Lãnh Phong ra như vậy, con còn chưa vừa lòng mình sao?” Lão phu nhân nói.
” Mẹ, con cũng chỉ vì Lục gia thôi mà…” Lục Viên Thiệucố chấp giữ lại quyết định của mình.
” Vì Lục gia? Vì cái hình tượng và danh tiếng của con đấy à?”.
” Con và nó đã biến cái nhà này thành cái gì rồi con biết không? Con cái không nhìn mặt ba mẹ, đến cả thân già này cũng bị cháu nội ghẻ lạnh…”.
” Con thật sự đang bảo vệ Lục gia, hay là đang hủy hoại Lục gia?”.
” Tuyệt tử tuyệt tôn, con muốn lắm sao?”.
Đến chiều, trời bắt đầu chuyển mưa lớn. Hy Nguyệt ngồi đợi Lục Lãnh Phong về nhà.
Anh bảo hôm nay anh đi khảo sát gì đó, không biết có mắc mưa không nữa?
Đợi mãi đến gần tối, Lục Lãnh Phong đã về nhà. Thấy đầu tóc và quần áo anh ướt, cô vội chạy đi lấy khăn lau cho anh.
Hôm nay tâm trạng Lục Lãnh Phong không tốt, ánh mắt anh đợm buồn. Ngồi để cô lau tóc cho mình, Lục Lãnh Phong bất ngờ ôm lấy cô.
” Cho tôi ôm em đi, một chút thôi “.
” Hôm nay…tôi hơi mệt “.
Lục Lãnh Phong không thích trời mưa, mỗi khi có mưa anh liền như thế này.
Thật tốt khi đã có Hy Nguyệt bên cạnh.
Hy Nguyệt cũng không biết anh bị gì cô, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Lục Lãnh Phong có chuyện buồn gì sao?
…
Nửa đêm.
Hy Nguyệt nằm cạnh Lục Lãnh Phong, cô bỗng nhiên giật mình dậy.
Nhìn ra cửa sổ, bây giờ trời vẫn còn mưa rất lớn. Xem ra sáng mai thời tiết không được đẹp mấy rồi.
Nhìn lên Lục Lãnh Phong, cô bất ngờ thấy anh đổ đầy mồ hôi. Hy Nguyệt vội bật dậy, cô đưa tay lay anh.
Tình trạng của Lục Lãnh Phong như đang mê man và không tỉnh táo.