Chương
Bây giờ cũng đã an giấc mà ngủ rồi.
Còn Lục Thiên Tư và Hy Nguyệt ngồi một góc, anh ngồi bôi thuốc cho Hy Nguyệt.
” Cậu ấy đã co giật đúng không?” Anh hỏi.
Sốt cao như vậy, thể nào Lục Lãnh Phong cũng sẽ như thế lần nữa.
Hy Nguyệt gật đầu.
” Cô biết chuyện này sao?”.
Cũng may là Hy Nguyệt đối phó kịp thời, nếu không Lục Lãnh Phong đã cắn trúng lưỡi thật rồi.
[ Tôi từng gặp qua trường hợp này rồi ]
Hy Nguyệt quơ tay quơ chân nói.
” Đã gặp qua rồi sao cô còn đưa tay cho cậu ấy cắn, vết cắn này…”.
[ Không sao, không sao ]
Vết cắn này có là gì đâu, chẳng qua là gấp quá, cô không biết làm sao, đành đưa tay thẳng cho Lục Lãnh Phong cắn lấy thôi.
” Lãnh Phong rất sợ mưa, cậu ấy mỗi khi sốt cũng không nói ai ” Lục Thiên Tư bất ngờ lên tiếng.
Hy Nguyệt nhìn anh, tròn xoe mắt chưa hiểu chuyện gì.
Đây là nỗi sợ của Lục Lãnh Phong sao?
Hèn gì từ lúc về nhà đến giờ, thấy anh không được tốt mấy, thì ra là tâm trạng hết sức nặng nề như vậy.
” Hy Nguyệt, chuyện lúc sáng tôi đã nói với cô đấy…”.
” Bây giờ cô chính là niềm tin của Lãnh Phong, hãy bên cạnh cậu ấy “.
” Nhìn cậu ta vậy thôi, chứ bên trong yếu đuối lắm “.
” Lục Lãnh Phong từng chịu tổn thương lớn từ người nhà của mình. Hy Nguyệt, chỉ có cô mới chữa lành vết thương đấy cho cậu ấy “.
Sáng hôm sau.
Lục Lãnh Phong tỉnh lại với cái đầu rất đau, anh cảm giác như đêm qua mình mới đi đánh trận vậy, cả người đều ê ẩm.
Hy Nguyệt đã dậy từ sớm nấu cháo cho anh, cô vừa mang mang lên thì thấy anh đã dậy rồi.
Hy Nguyệt tiến tới, cô đặt tô cháo xuống, sau đó đưa tay sờ trán anh.
Đã hạ sốt rồi, không còn nóng như đêm qua nữa, nhưng ít nhất cũng phải nghỉ ngơi cho tốt hôm nay. Có vẻ như hôm qua anh đi khảo sát gì đó nên mới bị dính mưa rồi về nhà phát sốt như vậy, dọa người ta một phen hú vía luôn rồi.
Nhìn thấy tay Hy Nguyệt có vết cắn, Lục Lãnh Phong vội nắm lấy tay cô.
” Đêm qua tôi phát sốt sao?” Anh hỏi.
Hy Nguyệt gật đầu, cô từ từ rút tay ra, ai ngờ Lục Lãnh Phong kéo tay cô lại.
Anh biết cơ thể mình ra sao, mỗi khi sốt quá cao anh sẽ co giật, đừng nó Hy Nguyệt đã đưa tay vào để anh cắn lấy đấy chứ?
” Em…” Lục Lãnh Phong nhìn cô, vết cắn hiện rõ trên tay cô như vậy, còn rất sâu, đêm qua anh đã làm chuyện ngu ngốc gì thế này.
Mất kiểm soát lại còn cắn lấy tay Hy Nguyệt.
[ Không sao, em không sao ]
Hy Nguyệt vội rút tay lại, cô vội nói.