.
Tô Lạc Lạc cắn răng muốn báo thù mà nói, "Tôi muốn chọn nhà hàng đắt nhất."
"Địa chỉ cô chọn."
"Tôi hôm nay muốn uống một chai Louis mười ba." Tô Lạc Lạc biết rằng cái anh có chính là tiền, nhưng mà, cô muốn chọc giận anh ta, để anh sau này không dám mời cô ăn cơm nữa.
"Cô có thể uống hết, tôi khui cho cô mười chai." Người đàn ông nhoẻn miệng, trả lời nhẹ nhàng.
Tô Lạc Lạc bất giác có chút phiền não, quả nhiên, giống như định sẵn vậy, chỉ có anh ta uy hiếp được cô, còn cô thì lại không có cái năng lực uy hiếp đến anh ta.
Đầu óc Tô Lạc Lạc đã nghĩ hết cách, cũng không biết trong thành phố này nhà hàng nào đắt nhất, nói chung nghĩ nhiều mệt đầu, cô chỉ còn cách chịu thua quay mặt hướng ra ngoài cửa, "Nhà hàng để anh chọn đó!"
Long Dạ Tước nở nụ cười tà mị, tao nhã cầm lấy vô lăng, dựa lưng vào ghế, cả mắt đều ánh lên sự vui thú, anh chính là thích cách người con gái này quy phục anh.
Điều này làm anh có cảm giác thành công.
"Nói cho cô biết một tin vui, Tô Ngữ Phù sẽ phải đối mặt với thời gian tạm giam một tháng, đợi vụ án bắt cóc tra xong, cô ta có thể có trên hai năm thi hành án."
Tô Lạc Lạc hơi sốc, Tô Ngữ Phù bị bắt rồi à? Nhanh vậy? Hai năm lao tù đối với một đại tiểu thư như cô ta mà nói, khẳng định khó mà chịu được!
"Đó cũng là đáng đời cô ta." Tô Lạc Lạc không hề thấy đồng tình gì.
Long Dạ Tước nhìn cô một cái, "Sau này ai dám ăn hiếp cô, cứ nói tôi biết."
Tô Lạc Lạc biết là chuyện lần này của Tô Ngữ Phù, cũng là nhờ anh giúp đỡ, cộng thêm lần trước cứu cô khỏi vụ bắt cóc, không thể thiếu công lao của anh.
"Cám ơn." Tô Lạc Lạc nghiến môi, nhưng lại biểu thị cảm kích đối với anh.
"Tôi không thích lời nói cám ơn bằng miệng, tốt nhất là làm chút chuyện gì đó dùng sức lực cơ thể, tôi sẽ thích hơn." Lúc này, đang chờ đèn đỏ, anh ta nghiêng người qua, nụ cười trên mặt tựa như ác ma chuyên quyến rũ con gái vô tri.
Sử dụng khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của mình để làm cô bối rối.
Khuôn mặt Tô Lạc Lạc ửng hồng, né mặt qua một bên nói, "Tôi ngoài biết nói cám ơn ra, cái khác không biết."
Long Dạ Tước cũng chỉ là đùa vui với cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy ửng hồng, anh không do dự mà nhân cơ hội còn chờ đèn đỏ, thư giãn mà tận hưởng.
Đèn vừa sáng lên, chiếc xe thể thao hoang dã như một con ngựa vậy xông đi.
Long Dạ Tước vẫn là dẫn cô đi đến chỗ nhà hàng đắt tiền lần trước, vì anh ta nhớ là cô thích ăn món ăn ở đó.
Tô Lạc Lạc đi vào nhà hàng này, thầm nghĩ, có lẽ đây là nhà hàng đắt nhất trung tâm thành phố này rồi!
Ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, Long Dạ Tước bắt đầu chọn món, Tô Lạc Lạc cầm lấy ly trà, trao quyền chọn món cho anh, mà anh ta cũng không khách khí, hình như chọn ít nhất mười mấy món ăn.
Tô Lạc Lạc hơi trơn to mắt, anh ta coi cô là heo con mà nuôi à? Sau này cùng anh ăn thêm hai bữa nữa, cô khẳng định sẽ lên thêm mấy cân thôi!
"Lấy rượu vang đỏ lần trước của tôi ra đây." Long Dạ Tước nói với người phục vụ.
Tô Lạc Lạc nghe thấy, lập tức thần kinh thắt lại, có chút ái ngại, vừa rồi cô trên xe cũng là ăn nói hồ đồ thôi.
Mà người đàn ông đối diện vẫn cho là thật, "Rượu vang đỏ mở rồi không nên để lâu, vì vậy, một chút nữa cô phụ trách uống hết phần còn lại."
Tô Lạc Lạc lập tức chớp chớp mắt, "Tôi không uống được nhiều như vậy."
"Tôi lái xe, không uống rượu." Long Dạ Tước đẩy phần của mình ra, cười híp mắt nhìn cô, "Vừa rồi ai nói sẽ uống cả một chai vậy?"
Tô Lạc Lạc lúng túng đến không biết giấu mặt vào đâu, cảm thấy ở cùng người đàn ông này, cô toàn không lấy được lợi ích gì, ngược lại lúc nào cũng bị chơi khăm.
Lúc đó, người phục vụ bưng chai rượu vang ra, còn dư nửa chai, Tô Lạc Lạc nhìn chai rượu thơm, cho dù uống ngon, cô cũng thật sự không dám uống hết một chai này á! Cô là người uống chút rượu là say ngay.
Long Dạ Tước giống quí ông mà đứng dậy, đổ vào cái ly chân dài nửa ly rượu, cũng đổ cho bản thân nửa ly, "Tôi uống cùng cô nửa ly."
Nói xong, anh nâng ly, muốn cùng cô cụng ly.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể phồng má, cầm ly rượu lên đụng vào ly anh một cái, Long dạ Tước một bên uống, một bên hoài nghi đánh giá nhìn cô gái đối diện, Tô Lạc Lạc cầm lấy ly rượu vang đỏ, thủy tinh trong suốt hiện phản chiếu đôi môi căng mọng nõn nà của cô, một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ mà uống.
Long Dạ Tước thưởng thức rất thong dong, Tô Lạc Lạc không ngờ uống hết nửa ly rượu đó, cô nấc cục một cái, nhanh chóng che miệng lại.
Cô xấu hổ lông mi chớp liên tục, đôi ngươi trong vắt đó có vẻ đã nhuốm màu rượu, càng đê mê quyến rũ hơn, tựa như dòng suối trong dưới ánh trăng vậy. Long Dạ Tước bất ngờ cảm thấy cả người nóng lên, quần tây phía dưới thắt chặt dữ dội, cảm giác đối với người con gái này, anh trước đây đã rất rõ rồi, cô không cần phải giống những người phụ nữ khác dùng thủ đoạn, hoặc là làm động tác quyến rũ, như thể trên cơ thể cô có một loại ma lực hấp dẫn anh, quyến rũ sợi dây thần kinh nguyên thủy trong người anh vậy.
Cái này cũng không trách được năm năm trước, cho dù biết rõ là đang bị tính kế, lại vẫn không đẩy ra được người con gái chủ động bổ đến người anh, mới có một đêm hoang đường như vậy.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đứng dậy, lại đổ cho cô nửa ly rượu vang đỏ nữa, cô lập tức cảm thấy cái người đàn ông này có động cơ bất chính, anh đây là muốn chuốc say cô sao?
Cô chỉ có thể không dám uống nữa rồi, lúc đó, món ngọt lên trước, Tô Lạc Lạc có chút đói rồi, ở cùng người đàn ông này, đầu óc cô cảm thấy thường không đủ dùng, có một loại cảm giác trống rỗng, vì vậy, cũng sẽ rất mệt, tiêu hao thể lực.
Tô Lạc Lạc gắp một miếng cho vào miệng, cảm nhận mùi vị, đại khái là vô cùng mỹ vị, làm đôi mắt lớn của cô bất giác sáng lên.
Mà Long Dạ Tước cũng ghi nhớ mấy món điểm tâm lần trước cô thích ăn, hôm nay anh chọn lại hết toàn bộ nhưng Tô Lạc Lạc lại không hề biết dụng tâm của anh.
Chẳng qua, món ăn tiếp theo đây, cô thật sự rất thích ăn, Long Dạ Tước đối với đồ ngọt không có hứng thú, chỉ là một bên tao nhã mà thưởng thức rượu vang đỏ, một bên nhìn cô ăn.
Giống như, chỉ cần như vậy, cũng đã thấy rất là thú vị.
Vốn dĩ hôm nay cũng không muốn về, nhưng mà, không biết tại sao, lúc xuống lầu, anh vẫn tính là về nhà đón cô đi, một là sợ cô một mình cô độc ở nhà ăn uống không được tốt, hai, cũng là muốn bổ sung dinh dưỡng cho cô, cô quá ốm rồi.
Nhưng mà, ai ngờ tới cái người con gái này lại ở nhà Dạ Trạch Hạo, anh có ý tốt muốn mời cô đi ăn cơm trưa, cô lại đi chăm sóc người đàn ông khác, anh sao không tức giận được cơ chứ?
Cái loại tức giận này, không thua cảm giác cô phản bội anh, chính là cảm giác người con gái này không để tâm đến anh, trái tim của cô có phải lớn đến nỗi trong đó có thể trú mấy người đàn ông sao?
Nghĩ đến cái này, Long Dạ Tước cảm thấy sau này nên để cô biết con tim của cô nhất định phải nhỏ hẹp đến chỉ có thể dung nạp người đàn ông là anh, người đàn ông khác tốt nhất đừng có mà ghi nhớ.
Tô Lạc Lạc vừa ăn vừa cảm thấy ánh mắt sắt bén của người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm bản thân, cô lập tức đưa món ăn còn giữ trong tay hướng đến chỗ anh, "Nè, cho anh ăn đó!"
Cô nghĩ là người đàn ông này chê cô ăn nhiều, Long Dạ Dước sau khi hiểu rõ, bật cười, mở miệng nói, "Đút tôi." Tô Lạc Lạc đỏ mặt, sau đó, nhanh chóng đứng dậy, miếng bánh cuối cùng cho vào miệng anh ta. Xem thêm...