.
Tô Lạc Lạc tức khắc hô hấp khó khăn, một mùi hooc mon nam nồng nặc dồn tới, khiến mặt cô hơi ửng hồng, cô đẩy anh ta ra, có chút nổi giận nói, “Anh buông tôi ra…”
Long Dạ Tước nheo mắt, ánh mắt nhìn cô đầy nguy hiểm, “Tô Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô lần nữa, cô nếu mà quan tâm anh ta nữa, ngày hôm sau tôi sẽ khiến cho anh ta thân bại danh liệt.”
Tô Lạc Lạc giật mình mở to mắt, đây không phải lần đầu tiên anh ta uy hiếp cô như thế rồi.”
“Anh có thể nói lý lẽ không.”
“Không thể.”
“Anh…”
“Bây giờ quan hệ của hai chúng ta đã lan truyền khắp nước rồi, nếu cô còn dám ở ngoài léng phéng để tôi mang tiếng bị cho cắm sừng thì sẽ biết hậu quả.” Long Dạ Tước nghiến răng nói ra từng chữ.
Tô Lạc Lạc ấm ức và tức giận, chỉ có thể liếc anh ta.
“Ba ngày sau tôi sẽ sắp xếp dọn nhà.” Long Dạ Tước lãnh đạm mở miệng, và cũng buông cô ra, bước về phía cầu thang đi xuống lầu.
“Tại sao phải dọn nhà?” Tô Lạc Lạc có chút chưa phản ứng kịp.
Long Dạ Tước quắt mắt nhìn cô, “Chặn hoàn toàn sự qua lại của cô và Dạ Trạch Hạo.”
Chỉ vì khoảng cách gần nên cô ta mới không có việc là lại chạy sang nhà anh ta, nếu dọn đến một nơi xa gấp đôi thì cô ta không có phương tiện giao thông, cũng chạy không nổi.
Tô Lạc Lạc tức khắc cạn lời, chỉ vì như vậy mà anh ta có thể bỏ cả một căn biệt thự to như thế, lựa chọn chuyển nhà ư?
“Được thôi, tôi đồng ý với anh là được chứ gì, sau này tôi sẽ không đi tìm Dạ Trạch Hạo nữa, bọn trẻ chỉ vừa thích ứng với trường học ở gần đây, anh dọn nhà như thế sẽ ảnh hưởng đến các con đó.”
Long Dạ Tước lười nhác chống vào lan can, quay người lại, nheo mắt nhìn cô, đôi môi mở ra, “Cô thề đi!”
“Không cần thề, tôi làm được.”
“Được thôi, nếu cô làm không được, dám vi phạm điều khoản này, sẽ hoàn toàn do tôi xử lý, cô không được có kiến nghị phản bác gì, phạm vi xử phạt bao gồm cả làm ấm giường, và giải quyết nhu cầu sinh lý của tôi.”
Tô Lạc Lạc trợn mắt ngay, anh ta nói chuyện làm việc có cần tuyệt tình đến thế không?
“Anh…”
“Hối hận ư? Long Dạ Tước cười nhạt.
Tô Lạc Lạc tự nhiên bị dồn đến cứng họng, cô nghĩ kỹ lại, “Tôi đồng ý với anh là được rồi mà.”
“Đừng nghĩ có thể tránh được tầm nhìn của tôi, ở trong nhà này, tôi nắm rõ trong lòng bàn tay lịch trình ra ngoài của cô.” Long Dạ Tước tiếp tục uy hiếp.
Tô Lạc Lạc biết cái mà anh ta chỉ là cái máy quan sát ở cửa ra vào, cô có chút bất lực,cảm giác như thể con chim bị nhốt trong lồng vậy.
“Ba, mami… hai người ở trên lầu sao?” Tô Tiểu Hinh hỏi với giọng non nớt đáng yêu.
Long Dạ Tước lộ ngay gương mặt tràn đầy tình yêu thương của người cha, bước xuống lầu, “Ba ở đây nè.”
Tô Lạc Lạc theo anh ta xuống lầu, ở trước mặt con cái, cô luôn dẹp gọn lại tất cả cảm xúc, chuẩn bị cho hai đứa nhỏ đi học, đứng tiễn Long Dạ Tước đưa các con rời khỏi, cô thở phào một hơi, lại quay về lầu ba, tiếp tục tự mình tập luyện thể thao.
Tại nhà họ Tô.
Tô Ngữ Phù được miễn tội ở tù, chuẩn bị bị tạm giam một tháng, đây đã là khả năng cuối cùng mà người nhà họ Tô có thể làm được để cứu vãn rồi, sau khi cầu cứu nhà họ Long, bọn họ biết là sau này sẽ đứt hẳn mối liên hệ này.
Tô Vỹ Khâm cũng nhanh chóng đóng cửa công xưởng, quyết định tạm thời duy trì vận hành của vài cái xưởng nhỏ thôi, không dám mơ tưởng lấy được đơn hàng từ Long Dạ Tước nữa.
Ông chỉ có thể tạm thời thoi thóp qua cơn bỉ cực, tạm thời nghỉ một thời gian, ông không thiếu tiền, chỉ là không thể lại đứng ở đỉnh cao trong thương trường nữa, khiến ông cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi.
Và khi coi tin tức hôm nay, không ngờ lại còn chen vào một đoạn tin về mối tình mới của Long Dạ Tước, Tô Vỹ Khâm nhìn thấy Long Dạ Tước truyền ra tin đồn với Tô Lạc Lạc mà thấy hối hận vô cùng.
Sớm biết đứa con gái này mới là con cờ bước vào hào môn thì trước kia ông đã không nên đối xử như thế với nó, nếu như trước kia còn chừa đường lui thì nói không chừng bây giờ ông còn có thể đi nhận lại đứa con này.
Nhưng bây giờ, tất cả đều khỏi phải bàn nữa, nỗi oán hận của Tô Lạc Lạc với ông đã quá sâu đậm rồi.
Cả đời này cũng không tính hết được rồi.
Tại tập đoàn Long Thị.
Khoảng mười một giờ.
Từ cửa chính bước vào một thân hình cao thon mảnh mai cực quyến rũ, trên người là bộ đầm màu be tao nhã, toát ra khí chất thông minh tháo vác của cô, nhưng đồng thời lại vô cùng thời thượng.
“Chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai?” Các cô ở quầy tiếp tân đứng dậy ngay, không dám lơ là việc nghênh tiếp cô.
“Tôi tìm ông chủ của các côn, Long Dạ Tước tiên sinh.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Cô trực tiếp gọi đường dây nội bộ của anh ta, nói anh ta là có một cô gái tên Lý Tịnh Như đến tìm anh ta, anh ta sẽ gặp tôi thôi.” Cô ta đeo kiếng mát, đôi môi đỏ gợi cảm sau khi nói xong câu này nở ra nụ cười tự tin.
Cô tiếp tân sau khi nhìn cách ăn mặc của cô, lại thấy khí chất cao quý nhã nhặn của cô, không hỏi thêm nữa, bèn nhấn số gọi cho trợ lý của Long Dạ Tước, nói rõ mọi chuyện xong, đợi bên đó trả lời.
Long Dạ Tước ngồi ở bàn làm việc, chiếc bút mực trên tay đang múa may, ký tên của anh.
Điện thoại trên bàn anh reo lên, ánh mắt anh vẫn nhìn vào văn kiện, còn tay thì tự động cầm lấy điện thoại, “Có chuyện gì?”
“Long tổng, tiếp tân nói có một cô gái tên Lý Tịnh Như muốn hẹn gặp ngài, xin hỏi, ngài có muốn gặp cô ta không?”
Bàn tay đang ký tên của Long Dạ Tước khựng lại một chút, âm thanh rất bình thản, “Mời cô ta lên đây.”
Ở quầy tiếp tân, cô gái tên Lý Tịnh Như nhận được thông báo của cô tiếp tân, cô tao nhã đi cùng tiếp tân vào thang máy.
Đứng trước cửa thang máy, tiếp tân hiếu kỳ hỏi, “Tiểu thư có quan hệ gì với Long tổng thế!”
“Quan hệ bạn bè.” Lý Tịnh Như nói xong, đáy mắt ánh lên nụ cười càng đắc ý hơn, rõ ràng không chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè.
Tiếp tân vừa nghe là đoán ra được quan hệ như thế nào rồi, nhưng Long tổng không phải vừa truyền ra tin đang ở cùng một cô gái khác sao? Tuy nhiên, bất luận là gương mặt hay thân hình khí chất của cô đều là loại không gì có thể chê được.
Thang máy đến khu văn phòng tổng bộ, Lý Tịnh Như được một trợ lý khác dẫn về phía phòng làm việc của Long Dạ Tước.
Sau khi gõ cửa phòng làm việc, trợ lý đẩy cửa ra một nửa, mời Lý Tịnh Như vào.
Ánh mắt của Lý Tinh Như thoáng qua nét cười mong chờ, đôi chân thon thả của cô bước vào.
Cô bước vào, trực tiếp nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc, cô từng bước một bước về phía anh, khóe miệng nhoẻn ra nụ cười ngọt ngào, “Dạ Tước, lâu quá không gặp.”
“Lâu quá không gặp, sao lại có thời gian về đây thế?” Long Dạ Tước nheo mắt hỏi.
“Nhớ anh rồi!” Lý Tịnh Như nói thẳng ra, sau đó, cô từng bước đến gần anh, và nhìn trừng trừng, dang tay ra ôm lấy vai anh, đôi môi đỏ đặt nụ hôn lên má anh, “Dạ Tước, em thật sự rất nhớ anh.”
“Sao không muốn đi làm vương phi của cô nữa đi?” Sắc mặt Long Dạ Tước không có gợn sóng gì. Còn sắc mặt Lý Tịnh Như có thay đổi, nhìn anh đầy ấm ức, “Anh vẫn còn trách em vì quyết định trước kia sao? Giữa anh và Harold, em đã chọn anh ta, chuyện đã qua lâu rồi, anh còn giận sao?” Xem thêm...