.
Chỉ hơn một tiếng đồng hồ, Tống Nhã đã chuẩn bị xong tất cả tài liệu để Tô Lạc Lạc nhận chức, tên trên chứng minh thư giả của Tô Lạc Lạc là Mạc Tiểu Du, cái tên nghe rất đáng yêu lại thân thiện này cũng rất hợp với cô.
"Tô tiểu thư, từ bây giờ, cô ở trong công ty sẽ dùng cái tên Mạc Tiểu Du này làm việc, hi vọng cô nhanh chóng thích ứng một chút." Tống Nhã nói với cô.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng gật đầu, "Được rồi, cám ơn trợ lý Tống." "Tôi và giám đốc bộ phận chào hỏi qua rồi, buổi chiều hai giờ cô có thể đi đến phòng làm việc, công việc của cô ở bộ phận nhân sự dữ liệu tương đối nhẹ nhàng, sáng chín giờ chiều năm giờ, nghỉ hai ngày, tiền lương phúc lợi tôi sẽ kêu bộ phận đó tính cho cô cao một chút, nếu như cô gặp phải phiền phức gì, cô có thể trực tiếp nói với tôi, hoặc là nói với Long tổng."
"Cảm ơn cô, có chuyện gì phiền phức tôi vẫn là kiếm cô thôi!" Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng
"Được thôi!" Tống Nhã có chút kinh ngạc, cái người con gái này rõ ràng có thể được ông chủ nuôi mà, tại sao cô vẫn muốn tự đi làm?
Tô Lạc Lạc từ phòng làm việc của Tống Nhã đi ra, trong tay cô đã có thêm một tấm thẻ nhân viên, thẻ chứng minh, còn có một phần sơ yếu lý lịch, buổi chiều khoảng hai giờ rưỡi, cô có thể tới phòng làm việc của cô để làm việc rồi.
Tô Lạc Lạc gõ cửa văn phòng Long Dạ Tước, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh đang ngồi bận bịu trên bàn, cô im lặng mà ngồi xuống sofa, lấy cái ipad mà Tống Nhã đưa cho cô, tìm kiếm việc phân công trách nhiệm công việc của cô ấy, cẩn thận xem.
Long Dạ Tước uy nghiêm ngồi ở ghế ông chủ, cao lớn tuấn tú, đầy phong cách lãnh đạo, Tô Lạc Lạc thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng bí mật xây dựng hình tượng nam chính của cô.
Cô đang xem đơ người thì đột nhiên trên đầu phủ xuống một cái bóng, cô ngẩng đầu, chỉ thấy Long Dạ Tước đã đứng trước mặt cô.
"Có việc gì sao?" Tô Lạc Lạc ngẩng đầu hỏi.
"Ăn cơm trưa thôi." Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười.
Tô Lạc Lạc lập tức cầm lấy điện thoại để trên bàn, quả nhiên đúng rồi! Cô đột nhiên từ trong túi lấy giấy chứng minh thư giả ra, hớn hở đưa cho anh, "Anh xem, tên mới của tôi, thấy sao?"
Long Dạ Tước cầm lên xem, nhẹ nhàng đọc ra tiếng, "Mạc Tiểu Du, cũng rất thích hợp cá tính ngốc nghếch ngọt ngào của cô đó."
Tô Lạc Lạc có chúc không phục mà ngẩng đầu trừng anh, "Tôi làm gì mà ngốc nghếch ngọt ngào?"
"Cô chỗ nào cũng giống." Long Dạ Tước không khách sáo mà nhìn trừng trả lời cô.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng cướp lại giấy chứng minh về, không can tâm mà trách mắng một câu, "Anh mới là kẻ khốn nạn xấu xa gấp ba lần."
Long Dạ Tước nghe xong, không giận mà lại cười, trong mắt của cô ấy, hình như đã định nghĩa anh thành hình tượng tên khốn nạn, mà anh nếu như không làm một chuyện khốn nạn nào đó, hình như có lỗi với cái danh xưng đó thì phải!
Tô Lạc Lạc vừa mới đứng lên, trên eo bỗng nhiên có thêm một cánh tay dài bá đạo, vòng một cái, cô liền trực tiếp bổ vào lòng của người đàn ông, giây sau, cái hàm tinh tế của cô bị véo chừng, hoocmon nam giới hạ xuống, đôi môi người đàn ông mát lạnh cứ thế mà hôn lên môi cô.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, thấy mình bị ức hiếp kinh hãi la lên, ngược lại khiến cho anh ta trực tiếp khám phá sâu hơn vào khoang miệng cô, còn tiếng hô hoáng biến thành một tiếng ậm ừ rất đơn giản, "Um..."
Long Dạ Tước sớm biết mùi vị ngọt ngào của cô, khiến mỗi khi hôn là anh không dễ gì muốn bỏ ra, chỉ muốn khám phá vị ngọt của cô ấy mà thôi.
Một nụ hôn dài đến hai phút, lúc Tô Lạc Lạc sắp ngạt thở đến nơi, người đàn ông cuối cùng tốt bụng mà bỏ cô ra, mặt cô đỏ lên, có chút tức giận mà đẩy anh ra, "Long Dạ Tước, anh khốn nạn."
"Nếu như tôi là khốn nạn, cũng nên làm vài việc khốn nạn chứ!" Ngón tay dài thon của Long Dạ Tước, tao nhã mà lau đôi môi, cười rất đáng ghét.
Tô Lạc Lạc trừng mắt không nói, cô đeo túi xách lên, bước ra ngoài cửa trước.
Sau lưng, Long Dạ Tước híp mắt cười đi theo.
Tô Lạc Lạc đến cửa thang máy, đưa tay nhấn nút, mới phát hiện thang máy không động đậy, Long Dạ Tước lúc đến gần, thang máy mới có phản ứng, đây là thang máy cảm ứng tự động, trừ anh ta và nhân vật cao cấp được chỉ định, người khác không thể sử dụng.
Bước vào trong thang máy, Tô Lạc Lạc cố ý đứng xa ra, cách xa anh ta.
Người nào đó bắt đầu không vui rồi, vươn vai kéo cô qua lại, "Cách xa tôi như vậy làm gì?"
Tô Lạc Lạc lựng khựng không vững, cả người chồm cả vào người anh ta, Long Dạ Tước nhoẻn miệng trêu đùa, "Tư thế sà vào lòng càng mãnh liệt hơn rồi, tôi thích như vậy.”
"Anh khốn nạn..."
"Ngoài chửi khốn nạn ra, cô có thể nghĩ ra một chút từ mới nào không?" Long Dạ Tước cười rất đáng ghét.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng đẩy anh ra, "Chỉ trách tôi tu dưỡng tốt, anh mà khiêu khích tôi, cái gì tôi cũng có thể chửi ra được."
Long Dạ Tước phì cười một tiếng, lại bị cô chọc cười nữa rồi, "Cô mà cũng được gọi là có tu dưỡng tốt sao? Thục nữ là không biết chửi người đâu."
Tô Lạc Lạc tức hồng hộc trừng mắt nhìn anh, "Anh thích thục nữ như vậy, anh nhanh chóng đi kiếm mấy cô thiên kim hào môn đó, đừng làm phiền tôi."
Mà lúc đó cửa thang máy ting một tiếng mở ra, người đàn ông nào đó vừa bước ra, vừa ném lại một câu, "Đáng tiếc tôi chỉ thích cái loại mèo hoang như cô thôi."
Tô Lạc Lạc không hề cảm thấy vinh hạnh, ngược lại một mặt chê bai, "Ai cần anh thích."
Long Dạ Tước nhấn mở cửa chiếc xe thể thao của anh, bá khí giống như bản thân anh, trên thế giới chỉ có một chiếc.
Tô Lạc Lạc hít một hơi, có tiền tuyệt vời thiệt.
Kéo cánh cửa của ghế phụ, ngồi vào trong, Tô Lạc Lạc trải nghiệm được cảm giác chạm đất, khi anh ta ngồi vào, không gian vốn dĩ rộng rãi, lập tức biến thành chật hẹp, hơn nữa lại còn đầy cảm giác áp bức.
Tô Lạc Lạc dùng đôi mắt to nhìn xung quanh, đây cũng là chiếc xe sang trọng mà cô ấy muốn viết, đặc biệt nhìn thêm vài lần, Long Dạ Tước khởi động xe, tiếng rống lên như con dã thú, tức thì có cảm nhận.
Chay ra khỏi bãi đỗ, Tô Lạc Lạc quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh, "Chúng ta đi đâu ăn?"
"Nhà hàng lần trước."
Long Dạ Tước biết chỗ đó khẩu vị rất phù hợp với khẩu vị của cô, Tô Lạc Lạc cũng không có ý kiến gì, chỉ là quá đắt thôi.
Lúc ăn cơm, Tô Lạc Lạc vẫn còn chút lo lắng hồi hộp những ngày tháng làm việc sắp tới, tại vì sau khi cô tốt nghiệp, thì không hề thật sự có kinh nghiệm ngồi qua văn phòng, lúc trước ở tiệm trang điểm thì rất nhẹ nhàng vui vẻ, một ngày cũng khó có được mấy vị khách.
Ăn cơm xong, trên đường về công ty, Tô Lạc Lạc xoay đầu sang nhìn anh, "Lỡ như tôi phạm lỗi, anh sẽ chửi tôi không?"
"Cái bộ phận nhỏ bé của cô, tôi không ở không mà quản." Long Dạ Tước trực tiếp dùng ngữ khí chê bai mà lên tiếng.
Tô Lạc lạc có chút cạn lời, anh ở trong công ty, cao cao tại thượng, còn cô chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong tay anh, anh đương nhiên không rảnh đâu mà quản.
Long Dạ Tước đến bãi đỗ, Tô Lạc Lạc theo anh đến phòng làm việc của anh, khoảng hai giờ, Tống Nhã gõ cửa đi vào, nói với Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sofa đã chuẩn bị xong, "Tô tiểu thư, cô theo tôi đi! Tôi dẫn cô xuống dưới."
"Được rồi, cám ơn!"Tô Lạc Lạc cảm thấy thật may. Lúc này, một câu nói lạnh lùng vang lên, "Không cần, để cô ấy tự đi." Xem thêm...