Thấy cô và hắn lúc nào cũng âu yếm bên nhau. Ngày nghỉ thì hắn lại dành hết thời gian cho cô. Cô muốn cái gì hắn liền chiều theo ý cô điều làm không khỏi làm cho Tiêu Tuyết tức giận
Ngày qua ngày Tiêu Tuyết thấy những cảnh này không khỏi ghen tuông ganh ghét nhưng không thể làm gì được
- " chết tiệt tên đó chừng nào mớ cho mình ra tay với cô ta chứ ? "
Cô ta thật sự đã đến giới hạn không thể chịu đựng được những cảnh này. Cô ta quyết sẽ ra tay với cô
Hôm nay là ngày nghỉ hắn đang cùng vợ yêu ngồi xem tivi thì bất giác điện thoại reng
- alo
- Hy xin lỗi vì đã làm phiền cậu lúc này
- có chuyện gì sao ?
- Vương Mạc Thiên hắn nói có chuyện cần nói với chúng ta
- hắn có ý gì sao ?
- không biết. Địa điểm tôi đã gửi cho cậu rồi nhanh đến
- được rồi
Nói xong thì hắn cúp máy. Thấy hắn có vẻ đang có chuyện cô nhìn hắn hỏi
- có chuyện gì sao ?
- Vương Mạc Thiên tìm tụi anh có chuyện cần nói
- anh ta rất tốt đó đừng có mà gây sự với người ta hiểu lầm người tốt đó nha
- sao em lại nói hắn tốt
- anh không biết nhưng em biết
- từ khi nào bao che cho hắn huh ?
Hắn có vẻ đang ghen. Nhớ lần đó cô cũng vậy. Cô và tên họ Vương kia chỉ đơn thuần là bạn ? Hắn không khỏi tức giận khi nghĩ lại chuyện đó
- đừng giận. Tụi em là bạn không có gì cả. Vã lại anh quên rồi hay sao. Chúng ta đang có tiểu bảo bối kia mà
Cô hôn lên môi hắn. Hắn cũng dịu đi hẵn không còn tức giận như ban nãy
- tiểu yêu. Chờ anh về
Hôn lên môi cô cái. Cô mỉm cười gật đầu
Hắn đứng dậy sau đó lập tức đi ra ngoài. Ở nhà chỉ còn cô và Tiêu Tuyết
Cũng gần tết rồi vì thế hầu hết những người trong nhà đều xin nghỉ vài ngày để về thăm nhà. Tất nhiên là cô mỉm cười đồng ý rồi
Còn Tiêu Tuyết vì không có gia đình người thân nên ở lại Bạch gia
Lúc hắn đi cô ngồi xem tivi đâu biết Tiêu Tuyết làm gì trong bếp
- " được lắm cơ hội tới rồi "
Cô ta nhếch môi cười rồi lúc sau cô ta đem ly sữa nóng ra cho cô
- thiếu phu nhân sữa của cô
- a cảm ơn
- thiếu phu nhân à cô mau uống đi vì để nguội sẽ không ngon đâu. Thiếu gia đã dặn vậy ạ
- à được rồi chút tôi sẽ uống mà
- " tiện nhân mau mau uống đi. Nếu như không để thiếu gia về thì mình sẽ bị lộ mất "
- sao cô còn đứng đây
- a em đợi thiếu phu nhân uống xong rồi dọn luôn ạ
- không cần đâu chút tôi uống xong sẽ tự dọn sau
- không được đâu ạ. Vì thiếu phu nhân đang mang thai không tiện đi nhiều
- vậy thôi được rồi
Vì không muốn để cô bé đợi nên cô đành cầm ly sữa lên uống vậy. Thấy cô cầm ly sữa lên uống cô ta thầm vui trong lòng
Cô đưa miệng ly đến môi định uống thì cảm thấy có cái gì đó rất lạ. Rõ là ly sữa bình thường kia mà. Nhưng mà linh tính mách bảo rằng trong ly sữa có cái gì đó cô không nên uống
Vì từng là sát thủ nên cô cảnh giác rất cao hơn thế nữa cô lại đang mang thai. Trực giác của phụ nữ luôn đúng không sai
Cô khẽ liếc trộm nhìn Tiêu Tuyết thì nhìn vẻ mặt cô ta có vẻ rất đang trông chờ cô uống ly sữa này
Cô đặt ly sữa xuống thở dài. Thấy thế cô ta liền hỏi
- sao vậy thiếu phu nhân
- tôi không muốn uống nữa
- cô đang mang thai thiếu phu nhân à. Vã lại thiếu gia có dặn phải pha sữa cho cô uống đúng giờ
- cô không cần sợ. Đợi khi anh ấy về tôi sẽ nói giúp cô. Tôi muốn chồng tôi pha sữa cho tôi uống
- thiếu phu nhân à không cần đâu đây trách nhiệm của tôi kia mà. Cô không thích tôi sữa tôi pha hay sao
- phải. Tôi cảm thấy trong ly sữa của tôi có điều gì rất lạ
- sao...sao lại thế được chứ ạ
- cô sao vậy ?
- đâu có gì đâu ạ
- có vẻ như cô rất trông chờ tôi uống sữa này thì phải
- cô nói gì vậy thiếu phu nhân tôi không hiểu gì cả
- tôi nói gì chẳng lẽ cô không hiểu. Tiêu Tuyết
- em....em không hiểu thiếu phu nhân nói gì hết ạ. Em chỉ là muốn pha ly sữa cho thiếu phu nhân thôi mà
Cô nhíu mày nhìn cô ta, cô ta không nhìn vào thẳng ánh mắt của cô, cô ta chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới
- nhìn tôi
- thiếu nhân híc....
Cô ta giả vờ khóc đúng lúc hắn vừa về thấy vậy cô ta liền giở trò
- híc....thiếu phu nhân em xin lỗi
Cô ta quỳ xuống cố tình quơ tay làm bễ ly sữa
- '' cô ta... ''
- có chuyện gì vậy ?
- thiếu gia hức hức
- có chuyện gì tại sao cô lại khóc, đứng lên đi
- dạ thiếu gia
Cô ta đứng dậy vẫn cứ khóc còn cô thì lạnh lùng không nói gì mặc cho cô ta diễn trò trước mặt hắn
Nhìn thấy cô ta vẫn cứ khóc, còn cô thì vẫn cứ thờ ơ không nói gì hắn cau mày khó chịu, là cô đã bắt nạt Tiêu Tuyết khi hắn không có ở nhà. Nhưng tại sao cô lại làm vậy ?
- hức thiếu....thiếu phu nhân em xin lỗi
- Tiêu Tuyết cô về phòng trước đi
- dạ thiếu gia ...hức...
Nói xong cô ta bỏ về phòng trong lòng thầm cười. Về đến phòng cô ta lấy tay lau nước mắt nhếch môi cười
Còn phía cô. Cô vẫn thản nhiên ngồi coi tivi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy cô cứ thờ ơ như vậy hắn không khỏi khó chịu. Cô là người như thế khi nào ? Cô vốn rất tốt bụng và thân thiện kia mà, cô có bao giờ cư xử như vậy với mọi người kể cả người có tầng lớp thấp hơn cô, cô cũng tỏ ra thân thiện với họ
Hắn tức giận với cô là vì tại sao cô lại cư xử như vậy. Vã lại Tiêu Tuyết lại là do ông bà nhờ hắn đưa lên đây chăm sóc cho cô và hắn, hắn vốn biết Tiêu Tuyết yêu hắn nhưng chả lẽ cô cũng biết Tiêu Tuyết yêu hắn nên mới đối xử như vậy với Tiêu Tuyết
Tuy rằng không yêu cô ta nhưng nói gì thì nói từ nhỏ cho đến lớn Tiêu Tuyết cô luôn chăm sóc cho gia đình hắn, mặc dù biết hoàn cảnh của cô ta tuy có chút đáng thương nhưng hắn vẫn không bao giờ động lòng với những việc cô ta làm vì hắn
- tại sao em làm vậy ?....
------------
- Hết Chap