Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

chương 81: lão tử từ nhỏ chính là nghịch thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thực ra thì lá thư mời này cũng không phải là do Thanh Phong trại gửi đi, ma chính tôi cũng không có gửi thư mời gì cho các vị."

Tần Thiên Khải vừa nói xong thì phía dưới liền náo loạn, có ý gì, không phải là do bọn họ mời sao?

"Không phải là ngài mời thì làm sao lại đứng ở đây mà đón chúng tôi, hơn nữa trong thư mời gửi cho chúng tôi còn có đường lên núi."

"Đúng, các người nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra."

"Còn nói những lời vô ích đó làm gì, lão tử chính là trong lúc bận rộn đã rút ra một chút thời gian để đến, bây giờ anh lại nói là không phải là Thanh Phong trại các người mời sao?"

Sau khi Tần Thiên Khải nói ra những lời này xong thì ở phía dưới giống như ong vỗ tổ vậy, đến người có máu mặt ở trên đường gọi là đại ca xã hội đen, lại có thể bị đùa giỡn.

"Các vị đã đến đây thì đi vào bên trong ngồi chút đi, chúng ta ngồi xuống bàn lại."

Người nếu như đã đến đây cũng chỉ có thể đi vào bên trong ngồi xuống nói chuyện, nhất định phải tìm ra cuối cùng là ai giở trò đùa dai. Tần Thiên Khải dẫn bọn họ tới giữa sườn núi, nơi này đúng là nơi đã chữa thương lần trước, chỉ là bây giờ đã được đổi lại thành một phòng họp ngoài trời. Khắp nơi xung quanh đều bị núi bao bọc không ai có thể làm phiền đúng là một chỗ tốt, Triển Thất rất thích nơi này, nghĩ đến sau này có thể cùng Văn Nhân Mạc tìm một nơi như vậy mà sông ung dung tự tại.

Bọn họ vẫn luôn lẫn vào trong đám người không có nói lời nào, hai bên trao đổi ánh mắt, xem ra chuyện này chắc chắn là đã được lập kế hoạch thật tốt từ trước, căn bản không phải là một trò đùa dai đơn hỉan như vậy.

"Các người cũng biết, chúng tôi ở trên núi Thanh Phong cho nên tin tức rất không nhạy bén, cũng không có ai đi xuống núi, cho nên không biết về chuyện thư mời, mãi đến buổi sáng hôm nay mới nhận được tin tức nói có người giả mạo danh nghĩa của Thanh Phong trại gửi thư mời đến các vị, nhưng mà lúc này thông báo cho các vị đã không còn kịp nữa, cho nên Tần mỗ chỉ có thể đứng ở trước cửa mà đợi các vị."

Tần Thiên Khải một phen nói ra hết mọi chuyện thì mọi người mới bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Thanh Phong trại thật sự chưa từng hỏi qua chuyện ở bên ngoài cho nên anh ta giải thích như vậy thì rất có đạo lý. Hơn nữa, lúc nãy Tần Thiên Khải đứng ở cửa đón đã cho bọn họ mặt mũi bây giờ đã không còn tức như vậy được. Chỉ là sau khi hết giận thì điểm mấu chốt lập tức xuất hiện, người mời bọn họ cuối cùng là ai đây? Người đó có mục đích gì?

Triển Thất và Văn Nhân Mạc không nhìn đến,lá thư mời này có thể thật sự không phải là do Tần Thiên Khải gửi đi, nhưng anh ta chắc chắn biết. Nhìn thấy Thanh Phong trại chuẩn bị rất đầy đủ, hoàn toàn là đã có an bài tốt từ trước, mục đích mà bọn họ làm như vậy là gì?

"Tần trại chủ, anh có biết thông tin gì nói về người nào đã mời chúng ta đến không, nếu đã lấy tên của anh có thể có quan hệ gì với quý trại hay không."

"Mọi người cũng biết, chúng tôi đều không có qua lại với bất kỳ phái nào."

Thanh Phong trại không có tham gia vào vòng tranh đấu của bang phái nào vẫn rất yên lặng, cho nên Tần Thiên Khải vừa nói như vậy mọi người cũng gật đầu đồng ý.

"Cũng không hoàn toàn là như vậy, lần trước nghe nói Tam đương gia của Diễm bang bị thương chính là đã ở trong Thanh Phong trại dưỡng thương."

Người nói chuyệnh chính là Trại chủ của Phi Ưng trại Thượng Quan Phi Ưng, anh vừa noi ra mọi người mới nhớ tới lần trước Thanh Phong trại đã thu nhận và giúp đỡ Diễm bang quả thật là ngoài ý muốn.

Triển Thất nhìn thấy chuyện này lại bị kéo đến trên đầu của bọn họ thì rõ ràng là mục tiêu lần này chính là Diễm bang, chuyện này không thoát khỏi có liên quan đến Bạch Thiên Lâm.

"Cứ một mạng người bằng xây bảy ngôi chùa, lần trước bất luận là người nào bị thương thì Thanh Phong trại cũng sẽ giúp đỡ, vả lại chúng tôi chỉ là cung cấp cho họ một ít thuốc mà thôi."

"Tần trại chủ ở thời kắc quan trọng đã ra tay cứu giúp, ân tình này Triển Thất sẽ ghi nhớ trong lòng, Triển Thất tôi thiếu anh một mạng, sau này nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp mười lần."

Nếu mọi người đã đem chuyện nói đến trên đầu của Triển Thất thì cô cũng không thể không bày tỏ thái độ của mình, chỉ là cô vừa nói xong thì Văn Nhân Mạc liền nở nụ cười, cũng không tìm ra được dáng vẻ khi cô tính toán người khác. Triển Thất nói lời này cũng thành công chiếm được hảo cảm của tất cả mọi người, tính cách có ơn báo ơn có oán báo oán bọn họ rất thích.

"Triển gia đã nói như vậy thì Tần mỗ trước hết cũng xin cảm ơn."

Tần Thiên Khải cũng không có từ chối, mà là đáp lại.

Chuyện này được giải quyết, thảo luận lại lâm vào tình hình căng thẳng, lúc này Bang chủ Xích Viêm bang Lâm Thạch đứng dậy.

"Mọi người, nếu không còn chuyện gì nữa thì Lâm mỗ xin cáo từ, chúng tôi mang một nửa người trong bang đi, nếu như lúc này có người đánh lén như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Khi Lâm Thạch ngồi ở đây trong lòng vẫn không an ổn, anh rất thông minh, cẩn thận nghĩ lại sẽ biết đây chính là một âm mưu, đã là âm mưu thì sẽ có một chút mục đích riêg. Bây giờ ngoài những ngươi còn đang trấn giữ ở trong bang ra thì các lão đại đêều bị dẫn đến nơi này mục đích thực có thể là các bang phái ở quan ngoại.

"Bộp."

Bang chủ Long Môn vỗ bàn một cái rồi nhảy dựng lên, cô vừa nhận được tín hiệu của Triển Thất, lập tức hiểu ý của Triển Thất là cái gì, cho nên đứng lên cùng lúc với Lâm Thạch.

"Con mẹ nó, nếu thật sự là như vậy Long Hổ Môn của chúng tôi liền nguy hiểm, không được, lão tử phải nhanh chóng trở quay trở về, các vị bang chủ tại hạ xin cáo từ."

Hai người bọn họ vừa nói như vậy thì những người phía dưới cũng ngồi không yên, cho nên cũng lo lắng muốn trở về, phải biết rằng bọn họ vì an toàn của mình nên đều dẫn theo thế lực chính của bang chủ ra ngoài nếu là thật sự như vậy thì thật sự quá nguy hiểm.

Bọn họ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, nhưng là vừa mới vừa đi thì đã cảm thấy dưới chân như nhũn ra trực tiếp ngã xuống trên ghế, lần lượt từng người một cũng té xuống.

"Tần bang chủ, có ý gì đây, ngươi lại có thể hạ độc?"

Nhìn thấy phản ứng của mọi người Tần Thiên Khải cũng lặng rồi, bây giờ cả người của anh cũng không còn sức lực không đứng dậy được.

"Tần Thiên Khải ngươi là tiểu nhân đê tiện, cư nhiên hạ độc chúng ta, cuối cùng là vì cái gì?"

"Tần mỗ thề với trời là tôi không có hạ độc, hơn nữa bây giờ cả người của tôi cũng không còn sức cũng không thể đứng lên."

Thượng Quan Phi Ưng lại một lần nữa nhảy ra trách mắng Tần Thiên khải, nhưng Tần Thiên Khải lập tức lung lay đứng dậy để chứng minh anh vô tội.

Mọi người nhìn kỹ xem ra anh ta đúng là cũng bị trúng độc, nào có ai lại hạ độc chính mình, cho nên đều tin anh.

"Chính là Diễm bang, mọi người nhìn bọn họ đều không có dấu hiệu bị trúng độc."

Bang chủ của Dã Lang bang Chiến Bắc Lang rất nhanh liền phát hiện đám người của Triển Thất không có trúng độc nên ở trước mặt mọi người mà chỉ ra.

Mọi người vừa nhìn, mấy người Diễm bang đến đây đúng là đều an toàn ngồi ở kia.

"Chiến bang chủ làm sao mà biết chúng ta không có trúng độc chứ? Chẳng lẽ.... ........"

Lời của Triển Thất còn chưa dứt giống như là trực tiếp công kích Chiến Bắc Lang, mà Chiến Bắc Lang sau khi bị Triển Thất công kích thì phản xạ có điều kiện tránh qua, tránh né, đây đối với một người đang trúng độc mà nói là hoàn toàn không có khả năng nha.

"Nhìn Chiến bang chủ cũng không có trúng độc nha?"

Bị Triển Thất vạch trần Chiến Bắc Dã cũng không còn che giấu nữa, lập tức bộc lộ ra bộ dáng độc ác tàn nhẫn mà nhìn Triển Thất, chuẩn bị sẵn sàng để công kích Triển Thất.

"Tôi nghĩ lần này mời mọi người đến Thanh Phong trại hẳn là Dã Lang bang và Thanh Phong trại đi, ngày hôm qua chúng tôi vào thành thì Thượng Quan trại chủ gửi cho chúng tôi một lá thư, trong thư có tẩm loại độc giống như trên người của mọi người ở đây. Lá thư đó tôi cũng có mang theo bên người, mọi người không tin có thể mở ra nhìn một chút."

Triển Thất mở một cái hộp được đậ kín để lấy lá thư ra để ở trước mặt của mọi người.

"Bên trong hộp này đã được phong kín, bên trong có lá thư do Thượng Quan bang chủ tự tay viết, tin tưởng tôi hãy mở ra nhìn thử một chút mọi người cũng rất muốn biết đi."

"Tôi thật sự coi thường cậu, nói đi, lúc nào thì cậu phát hiện."

Lúc này Thượng Quan Phi Ưng thấy vậy nên cũng không có tiếp tục giả bộ nữa, cho dù bọn họ có ba đầu sáu tay cũng chạy không thoát.

"Tôi làm sao mà biết được cũng không có quan trọng, chỉ muốn biết có phải là chủ ý của Bạch Thiên Lâm hay không?"

"Đúng là hắnj thì sao, qua hôm nay thì trên đời này cũng không còn nhìn thấy các vị, các vị cứ yên tâm, từ nay về sau tôi ta sẽ giúp các người dạy dỗ bang phái của các người."

"Thượng Quan Phi Ưng, ngươi thật hèn hạ, nếu như hôm nay lão tử còn có thể sống được mà trở về, nhất định sẽ giết cả nhà ngươi."

"Còn có Chiến Bắc Lang ngươi là khốn khiếp dầu gì lão tử cũng xem ngươi là anh em mà đối đãi, ngươi cư nhiên ngay cả tôi cũng tính kế."

"Hừ, chuyện ngươi và em trai của ngươi lén lút qua lại chúng ta đều biết, cấp trên vô cùng phẫn nộ, cho nên ngươi đã không còn giá trị."

"Ha ha không cần nhiều lời với bọn họ nữa, độc tính đã phát tác, bây giờ nếu không uống thuốc giải thì sẽ không kịp, cũng không cần quản bọn họ muốn xen vào hay không, chúng ta trước hết bắt lấy mấy người này."

Bạch Thiên Lâm và Thượng Quan Phi Ưng nói qua chuyện của Triển Thất, lúc mới bắt đầu anh còn không có chú ý, nhưng sau khi biết được Triển Thất lại có thể không có bị trúng độc mà bình yên không sứt mẻ gì đứng ở đây thì anh mới có chút lo lắng.

"Văn Nhân bang chủ, Triển gia của các người đã có thuốc giải vậy hãy mau mau đưa cho mọi người uống đi, như vậy có lẽ chúng ta còn có thể liều mạng mà xông ra ngoài."

"Các người cũng đừng mong chờ vào Triển Thất, lá thư này chắc cậu ta không có thấy nên cậu ta mới không có trúng độc, làm sao có thể biết thuốc giải là gì chứ."

"Thuốc giải là xuyên tâm liên và quyết gỗ dầu đúng không."

"Ngươi biết thì sao, dược liệu khắp thành chúng tôi cũng đã mua hết rồi, bây giờ cho dù muốn xuống núi mua cũng không còn kịp."

"Vậy cũng thật sự là rất không may, tối qua tôi và lão đại đi ra ngoài tản bộ, sau đó đã phát hiện rất nhiều dược liệu ở bên trong một căn phòng nhỏ cũ nát, sau đó chúng tôi liền mang về một ít, tôi còn thức suốt đêm để luyện thành những viên thuốc nhỏ mang theo bên người đấy."

Thượng Quan Phi Ưng nghe Triển Thất nói như vậy lập tức biết là Triển Thất có mang theo thuốc giải đến đây.

"Cho dù ngươi cứu bọn họ thì có ích lợi gì, bây giờ Bách Thành, Tùng thành, Mạc thành đã nằm ở trong tay của chúng tôi, hơn nữa cho dù có uống thuốc giải thì cũng phải mấy tiếng sau mới có thể cử động. Bây giờ ở chỗ này đã bị bao vây rồi, các người nên khoanh tay chịu trói đi."

"Nga, Thượng Quan bang chủ làm sao lại tự tin như vậy, thật sự nghĩ rằng ngươi có thể làm gì được chúng tôi sao?"

"Trại chủ, ở bên ngoài đã được giải quyết, tất cả đều bị bắt lại rồi, bây giờ cả Thanh Phong trại đã bị chúng ta khống chế."

Khi hai bên đang giằng co thì ở bên ngoài truyền đến tin tức.

"Thế nào, bây giờ còn có cái gì để nói không?"

Lúc nãy Thượng Quan Phi Ưng chính là đang kéo dài thời gian để cho người ở phía ngoài có cơ hội ra tay, có điều Thanh Phong trại lớn như vậy, ở bên trong cũng sẽ có không ít người, nếu như biết Trại chủ ở bên trong đã bị bắt thì nhất định sẽ xông đến, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành.

"Thượng Quan Phi Ưng, mạng của ngươi hôm nay tiểu gia tôi muốn rồi !"

"Triển Thất ! Ngươi quá kiêu ngạo rồi !"

Thượng Quan Phi Ưng nói xong lập tức xông lên mấy chục tên hán tử cầm súng chỉa vào Triển Thất và người của Diễm bang.

Đối mặt với uy hiếp ở xung quanh Triển Thất không có mảy may để vào mắt, một tiếng huýt sáo vang lên xung quanh liền xuất hiện vô số anh em có trang bị tốt, ngẩng cao đầu, vô cùng ngạo mạn.

"Ha ha, lão tử từ nhỏ chính là nghịch thiên !"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio