Đường Vịnh Hi tuy không xuất hiện trước giới truyền thông, nhưng cô được xem là fashionista với gu thời thời huyền bí và quyến rũ từ sự kết hợp giữa thời trang Châu Á và Châu Âu.
Những bộ trang phục của cô đều được nhà thiết kế riêng Ý An thiết kế.
"Sửa lại, cái gì là xinh đẹp dễ thương, tôi không cần.
Hôm nay tôi muốn các người phải trang điểm cho tôi thành một người phụ nữ chững chạc, thuần thực, trưởng thành có hiểu chưa?."
Đường Vịnh Hi nhìn vào mấy thợ trang điểm nói một cách nhiêm túc, hôm nay cô sẽ xuất hiện với vai trò một người thừa kế, tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thị.
"Da, tiểu thư."
Nói xong Đường Vịnh Hi vẫn như cũ nhìn xuống màn hình điện thoại trên tay của mình.
Hôm nay cổ phiếu của Đường Thị bị rớt giá vì cái tin Đường Chấn Nam sẽ rút lui ra khỏi Đường Thị, giao Đường Thị lại cho đứa con gái tuổi của mình cai quản.
Bảy giờ tối tài xế đưa Đường Vịnh Hi và Chung Tử Hồng đến khách sạn The Palm.
Vừa mới bước chân ra khỏi cửa thang máy tại tầng , nơi được tổ chức buổi tiệc sinh nhật, đập vào mắt cô chính là Lục Cẩn Phi.
Lục Cẩn Phi với bộ âu phục màu xanh nhạt, đứng trước cửa không biết từ bao giờ để chờ cô.
Lục Cẩn Phi sửng sờ tại chỗ vì nét đẹp trưởng thành của cô.
Ánh mắt kinh ngạc không thể che giấu được sự khát khao muốn chiếm cô làm của riêng.
"Vịnh Hi, hôm nay em thật xinh đẹp."
Lục Cẩn Phi bước tới ánh mắt đắm đuối nhìn cô nói với giọng yêu thương, Lục Cẩn Phi không thể phủ nhận cách trang điểm phối hợp với trang phục này càng tôn lên sự sang trọng quý phái trên người của cô.
"Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Tôi và anh không thể nào, trong lòng tôi đã có người chung ý."
Đường Vịnh Hi cố tình nói ra những lời tuyệt tình, cô và Lục Cẩn Phi quen biết nhau từ nhỏ, nhưng cô chưa từng một lần rung động vì anh.
"Ý trung nhân.
Vịnh Hi em đừng nói với anh, người chung ý của em chính là người mà ngay cả mặt em cũng chưa từng nhìn thấy.
Người đã cứu em vào mười mấy năm trước."
Lục Cẩn Phi cười chế giễu nói, trong lòng anh thầm nghĩ chuyện đã trôi qua mười mấy năm muốn tìm tung tích một người không biết dung mạo không biết tên đúng thật là việc mò kim đáy biển.
"Phải! chính là anh ấy vậy thì sao?."
Nếu trong lòng của Lục Cẩn Phi đã suy nghĩ như vậy, Đường Vịnh Hi đành nói theo anh.
Thật ra Đường Vịnh Hi không hề yêu ai, nhưng trong lòng cô thật sự muốn tìm ra người đã cứu mạng cô, dù sao anh ấy cũng đã hy sinh đỡ thay cô một viên đạn.
"Hừ.......
Nếu lỡ dung mạo của cậu ấy vô cùng xấu xí, vậy em nghĩ mình còn yêu cậu ấy nữa không?."
Lục Cẩn Phi cảm thấy thật nực cười, làm sao Đường Vịnh Hi có thể yêu một người ngay cả dung mạo cũng không biết.
"Anh mặc kệ tôi yêu ai, tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, tôi và anh không thể nào."
Đường Vịnh Hi giận dữ nói, cô không hiểu vì sao Lục Cẩn Phi phải cố chấp đến như vậy.
"Vịnh Hi, em và anh là thanh mai trúc mã hai chúng ta đã quen nhau từ nhỏ, ngày mai anh sẽ nói với ba đến nhà xin cưới em."
"Xin cưới?
Tôi sẽ không lấy anh!"
Càng nghe Lục Cẩn Phi nói Đường Vịnh Hi càng thêm tức giận, cái người này có đầu óc hay không.
Cô bảo hai người sẽ không thể nào, vậy mà anh ấy còn đòi đến nhà xin cưới.
Cô không còn tâm trạng đấu khẩu với anh nữa, cô nhìn vào đồng hồ trên cổ tay của mình.
Gần đến giờ khai mạc buổi tiệc, cô không muốn phí thời gian ở đây tranh cãi với Lục Cẩn Phi.
"Tử Hồng, chúng ta vào trong."
Nói xong cô đã không quan tâm đến Lục Cẩn Phi, cùng Chung Tử Hồng bước vào trong, đột nhiên Lục Cẩn Phi bước tới nắm chặt bàn tay của cô, anh ỷ mình là người thừa kế duy nhất của Lục Thị nên không xem ai ra gì.
Trước sự kinh ngạc của Đường Vịnh Hi và Chung Tử Hồng, Lục Cẩn Phi đã không kiên nể cúi xuống định hôn lên má cô.
Nhưng thật không ngờ Đường Vịnh Hi lại nhanh tay lẹ chân, cô xoay người một cái đã tránh khỏi được cái hôn của Lục Cẩn Phi.
Đường Vịnh Hi là một người rất nhạy cảm với thời gian, cô biết bay giờ là lúc Tần Gia Uy chuẩn bị bước vào cửa nên Đường Vịnh Hi thừa dịp này diễn ra một màn cho mọi người xem.
Cô chau mày tỏ ra tức giận nói với Lục Cẩn Phi.
"Tôi không thích anh, anh có hiểu không.
Tôi có thể hôn bất cứ người đàn ông nào, thậm chí người kế tiếp bước vào cánh cửa này, cũng không muốn hôn anh."
Đường Vịnh Hi dùng cách từ chối Lục Cẩn Phi để đạt đến mục đích thật sự của mình.
Lục Cẩn Phi tức giận trong lòng vì bị Đường Vịnh Hi từ chối, anh nhìn theo hướng cửa nơi Đường Vịnh Hi đang chỉ tay vào.
Khuôn mặt tuấn tú của anh chợt hiện lên nụ cười tinh nghịch.
Người đàn ông mới vừa bước vào cửa là một ông cụ khoảng chừng tuổi dáng người mập mạp.
"Anh thách em dám."
Lục Cẩn Phi cười nói ra những lời thách thức, anh nghĩ khi Đường Vịnh Hi nhìn thấy người đàn ông mập mạp đó, cô sẽ không còn mạnh miệng nữa.
"Được!
Tôi sẽ hôn người đàn ông bước vào cửa cho anh xem."
Nói xong Đường Vịnh Hi lập tức xoay người lại, cô đi xăm xăm ra cửa chính.
Lúc này Tần Gia Uy vừa mới đến, trên người anh là bộ âu phục màu đen kinh điển của bang mafia.
Áo choàng bành tô dài đến gót chân càng tôn lên sự ngạo mạn trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh.
Tần Gia Uy đi trước Nhật Trung trên tay cầm một cái hộp quà cùng với Tần Gia Vỹ cung kính đi theo sau anh.
Vừa bước vào cửa chính đột nhiên một cô gái từ đâu xông tới, cô ngang nhiên dùng tay kéo cà vạt trên cổ của anh, để khuôn mặt tuấn tú của anh ghé sát vào mặt cô.
Đường Vịnh Hi đột nhiên nhón chân lên áp đôi môi gợi cảm của mình lên đôi môi mỏng đầy vẻ ngong cuồng của Tần Gia Uy.
Cô nhắm mắt lại nên không nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng vì hành động bất ngờ này của cô, trong lòng cô thầm nghĩ.
"Chết tiệt, sao môi của anh ấy lại mềm mại đến như vậy."
Toàn thân của Tần Gia Uy cứng đờ, anh ngây người trong giây lát, lần đầu tiên có người dám đụng vào người của anh còn lại là môi.