Ba tháng sau tại biệt thự Tần gia bên Italy không khí thật nhộn nhịp, tất cả mọi người đều bận bịu đi đi lại lại trong ngôi biệt thự rộng lớn mang trên gương mặt nụ cười rạng rỡ.
Ngôi biệt thự phải gọi là toà lâu đài cổ điển màu trắng được trang trí một cách khác thường với phong cách trắng đen của Tần Gia Uy, hai màu chủ đạo đỏ và trắng được trang trí cả toà lâu đài.
Trong đại sảnh đặt cái bàn tròn được trải bằng những tắm trải bàn màu trắng ngay chính giữa đặt một bình hoa Bỉ ngạn màu đỏ sẫm đi kèm với mấy cái ghế màu trắng, nhìn vào thật huyền bí thật diễm lệ.
Bác Phúc trên người mặc bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng trên cổ thắc một cái nơ màu đen thật sang trọng, trên tay ông cầm một cái iPad nhìn mấy người giúp việc căn dặn một cách nghiêm túc.
"Các người hãy chuẩn bị tiếp đón tứ đại tài phiệt."
Ông nhìn vào camera trên iPad nói, bốn chiếc xe cadillac màu đen chậm rãi tiến vào phạm vi thuộc về quyền sở hữu của Tần Gia.
Bốn chiếc xe sau khi được thuộc hạ của Tần Gia Uy chứng thực thân phận, liền chạy qua cánh cổng tự động lớn lúc này đã được mở ra để chào đón bọn họ.
"Hạo đã lâu em không về đây, không ngờ sự phòng vệ của nơi này bây giờ còn nghiêm ngặt hơn lúc trước gấp bội."
Gia Duyên ngồi bên cạnh Tràn Hạo nhìn xung quanh căn biệt thự kết luận, xe chạy không bao lâu liền dừng lại trước cửa chính của Tần Gia.
Hai hàng người giúp việc trên người mặc âu phục màu đen áo sơ mi trắng, cung kính hành lễ trước mặt họ.
"Lôi tổng Lôi phu nhân, Mạnh Tổng Mạnh phu nhân, Nam tổng Nam phu nhân, Cậu Tư, cô Tư."
Bốn người thản nhiên ôm vợ của mình bước vào trong biệt thự, đập vào mắt họ là một Đường Vịnh Hi vô cùng xinh đẹp nét mặt hiền lành, đằm thắm trong bộ lễ phục màu trắng tinh khiết được thêu lên một đóa hoa Bỉ Ngạn màu đỏ trên cái tùng xoè, làm cho bọn họ ngỡ ngàng trong giây lát.
Sau khi bọn họ nghe thuộc hạ báo cáo về chuyện xảy ra bên Trung Quốc, không ai có thể liên kết Đường Vịnh Hi dịu dàng này với Peace tàn nhẫn kia cả.
Gia Duyên lại khác người cô quan tâm chính là Tần Gia Uy, nhìn thấy anh phong độ đứng bên cạnh Đường Vịnh Hi, trên người là bộ âu phục màu trắng khác với thường ngày, càng tôn lên sự chững chạc trên khuôn mặt lúc nào cũng tỏa ra sự nguy hiểm của anh.
"Anh hai, em rất nhớ anh."
Gia Duyên vừa nói vừa thoát ra khỏi vòng tay ám áp của Tràn Hạo bước tới ôm Tần Gia Uy.
Tần Gia Uy cười ngọt ngào vuốt ve mái tóc dài của Gia Duyên nói với giọng yêu thương.
"Anh cũng nhớ em."
Hôm nay là ngày hôn lễ lớn nhất được diễn ra tại Italy, Tần Gia Uy cố tình tổ chức một hôn lễ bù lại cho Đường Vịnh Hi.
Khách mời đến dự đều là những người có địa vị trong xã hội, họ đều có mặt từ sớm tránh làm Tần Lão Đại mất vui.
Cho dù hôm nay là ngày đại sự đánh giấu cho việc Peace trở thành người phụ nữ của ông trùm mafia, cũng là ngày Đường Vịnh Hi trở thành người vợ yêu của Tần Gia Uy.
Nhưng cô chị họ là Chung Tử Hồng lại vắng mặt, khi Tần Gia Uy xử lý xong mọi việc anh liền cho người giải quyết luôn Chung Tử Hồng.
Đường Vịnh Hi biết được liền ngăn cản, trước sự van xin cầu tha thứ của Chung Tử Hồng, Đường Vịnh Hi quyết định nương tay.
Cô giao lại cho Chung Tử Hồng một công ty thời trang nhỏ do Ý An thành lập bên Pháp, và cảnh cáo Chung Tử Hồng từ hôm may trở đi không được bước chân vào nước Mỹ và Italy nửa bước.
Cho dù Chung Tử Hồng không biết thân phận thần bí của Đường Vịnh Hi nhưng chỉ ở mức độ nguy hiểm của Tần Gia Uy, dù cô có ngu đến đâu cũng không dám làm cho Đường Vịnh Hi tức giận.
Trước sự hiện diện của mấy trăm vị khách mời, Đường Chấn Nam nắm tay con gái Đường Vịnh Hi từ ngoài cửa bước vào.
Tiếng nhạc Mendelssohn"s wedding march vang lên, khi Đường Vịnh Hi nắm tay ba của mình cất từng bước một vào trong, đi ngang qua hàng trăm vị khách mời hướng đến khán đài.
Tần Gia Uy đứng trên bực thềm ánh mắt ngông cuồng từ trên nhìn đắm đuối vào cô vợ của mình.
Tần Gia Vỹ trên người là bộ âu phục màu đen đứng nghiêm trang bên cạnh Tần Gia Uy, trên tay cầm một cái hộp màu đỏ hình trái tim.
Tuy trước mặt mọi người Tần Gia Uy vẫn giữ nguyên nét mặt ngàn năm không thay đổi, nhưng ánh mắt của anh đã trở nên ấm áp dịu dàng hơn khi anh nhìn vào Đường Vịnh Hi.
Khi Đường Vịnh Hi bước đến trước mặt anh, Tần Gia Uy bước xuống nhận lấy bàn tay mềm mại của Đường Vịnh Hi từ trong tay của Đường Chấn Nam.
"Gia Uy, ba giao con gái lại cho con."
Đường Chấn Nam nói với giọng vui mừng, nói xong ông quay về vị trí đầu, đứng bên cạnh Miêu Tuyết Hồng.
Bà nhìn con gái và con rể bằng ánh mắt yêu thương, tay cầm cái khăn mùi xoa lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên hai người cử hành hôn lễ, nhưng lần này lại khác, hai người cưới nhau vì tình yêu chứ không phải vì sự ép buộc.
Tần Gia Uy nắm chặt bàn tay mềm mại của vợ đứng trước mặt cha xứ.
"Tần Gia Uy, con có đồng ý cưới Đường Vịnh Hi làm vợ, cả đời này sẽ yêu thương che chở và bảo vệ Đường Vịnh Hi dù chết cũng không hối hận, quan trọng nhất không được thay lòng."
"Tôi đồng ý."
Tần Gia Uy cất giọng kiên quyết vừa nói bàn tay vừa siết chặt tay của Đường Vịnh Hi.
"Đường Vịnh Hi con có đồng ý lấy Tần Gia Uy làm chồng, cả đời này sẽ để Tần Gia Uy yêu thương bảo vệ và nuông chiều con."
Cha xứ đọc ra những lời tuyên thệ có một không hai này mà trong lòng thầm cười, ông chưa từng chứng kiến một hôn lễ đình đám như thế này, còn cô dâu lại vô cùng bá đạo bắt buộc ông phải nói ra những lời này.
"Con đồng ý."
"Bốp.......bốp.....bốp......"
Tiếp theo lời nói của Đường Vịnh Hi là một tràn pháo tay thật lớn, Tần Gia Vỹ đứng bên cạnh liền bước tới bàn tay mạnh mẽ mờ ra nắp của cái hộp màu đỏ hình trái tim.
Hiện ra trước mắt của mọi người chính là đôi Huyết Lệ, Huyết Lệ đã được Tần Gia Uy dùng làm vật định tình, minh chứng cho tình yêu khắc cốt ghi tâm của họ.
Hôn lễ này quả thật khác thường có một không hai, hôn lễ không có nhẫn làm tiêu biểu cho lời thề non hẹn ước của hai người, chỉ có cặp dây chuyên Huyết Lệ mà thôi.
Tần Gia Uy vươn tay cầm lấy Huyết Lệ, anh cẩn thận đeo lên cổ của Đường Vịnh Hi.
Huyết Lệ màu đỏ sẫm nằm trên làn da trắng như tuyết cùng với xương quai xanh tuyệt đẹp, càng khiến Huyết Lệ tỏa sáng trên người của Đường Vịnh Hi.
Đường Vịnh Hi cũng như anh cô cầm lấy Huyết Lệ đeo lên cổ của anh, trong lòng thầm nghĩ.
"Huyết Lệ, hãy làm thần hộ mệnh cho tình yêu của chúng tôi."
Tứ đại tài phiệt được Tần Gia Uy sắp xếp ngồi ở vị trí hàng ghế đầu.
Ngồi phía ngòai chính là Lôi Lạc Thiên lúc nào cũng ôm Trình Lam vào lòng, đến Tràn Hạo và Gia Duyên.
Gia Duyên thoải mái nép khuôn mặt xinh đẹp của mình vào lồng ngực ấm áp của Tràn Hạo trong lòng vui đến không nói nên lời, khi cô nhìn thấy sự hạnh phúc tỏa ra từ trong ánh mắt của Tần Gia Uy khi anh nhìn Đường Vịnh Hi.
Ngồi kế bên Tràn Hạo chính là Nam Liệt và Hàn Mạc, trên người hai người lúc nào cũng tỏa ra sự uy nghiêm quyền quý làm người khác nhìn vào phải kính nể, tuy Hàn Mạc đang mang thai gần đến ngày sinh nhưng khí thế tỏa ra từ trên người cô không hề suy giảm.
Nam Liệt thản nhiên ôm eo của Hàn Mạc nhìn Mạnh Hùng nói một cách nghiêm túc.
"Hùng, cô gái này thật không đơn giản, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, đã trói buộc được một con sói tàn bạo như Tần Gia Uy."
Mạnh Hùng không nhìn Nam Liệt anh nhìn sang Kiều Nhi, lúc này đang ngồi cười híp mắt ngay chính giữa của Hàn Mạc và anh.
"Đều như nhau."
Nghe Mạnh Hùng nói vậy bốn người đều cười lên, trong lòng họ biết người phụ nữ ngồi bên cạnh họ chính là tính mạng của bọn họ.
Hàn Mạc và Trình Lam không quan tâm đến lời nói của mấy người đàn ông, cặp mắt sắc bén chỉ chăm chú nhìn vào Huyết Lệ trên cổ của hai người.
Ai nấy đều muốn có được Huyết Lệ nhưng thật đáng tiếc nó lại thuộc về Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi, nếu đổi lại là người khác họ nhất định sẽ dùng mọi cách để đoạt cho bằng được nó.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tần Gia Uy cho thuộc hạ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, anh gấp gáp quay trở về phòng tân hôn để gặp mặt vợ của mình.
Cánh cửa phòng ngủ bị anh dùng sức mở toang ra, ánh mắt sắc bén chợt hiện lên sự dịu dàng khi anh nhìn thấy Đường Vịnh Hi trên người mặc cái váy cưới màu trắng, ngồi trên chiếc giường lớn được trải bằng tấm ra màu đỏ, chính giữa được thiêu lên hình một đóa hoa Bỉ ngạn thật lớn.
Anh bước vào phòng dùng chân khép lại cánh cửa phía sau lưng.
Tần Gia Uy bước nhanh tới anh yêu thương ôm Đường Vịnh Hi vào lòng đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm.
Hôm nay anh mới thật sự cảm nhận được rằng, Đường Vịnh Hi đã chính thức trở thành người phụ nữ của Tần Gia Uy anh.
Tần Gia Uy buông đôi môi mềm mại của Đường Vịnh Hi ra, thì thào vào tai cô.
"Vịnh Hi, anh yêu em."
Đường Vịnh Hi nghe anh nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp không thể nào che giấu được sự hạnh phúc trong lòng.
Tần Gia Uy khom tới vùi khuôn mặt tuấn lãnh vào cổ trắng như tuyết của Đường Vịnh Hi. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mút trên làn da mịn màng của cô, để lại giấu ấn màu đỏ chói thuộc về riêng anh.
Bàn tay thản nhiên bế Đường Vịnh Hi đặt cô ngồi trên đùi, anh yêu thương ôm chặt cô, nhắm mắt lại hít vào mùi hương hoa Bỉ ngạn thoang thoảng tỏa ra từ trên người cô.
"Gia Uy, em có món quà tặng anh."
Đường Vịnh Hi vừa nói vừa đẩy Tần Gia Uy ra khỏi người của mình, cô nhìn anh cười ngọt ngào.
Tần Gia Uy ngôi yên trong lòng đang chờ đợi món quả của Đường Vịnh Hi.
Đột nhiên Đường Vịnh Hi vươn tay ra kéo Tần Gia Uy sát vào người cô, cô đặt khuôn mặt tuấn tú của Tần Gia Uy lên bụng của mình.
Tần Gia Uy không biết Đường Vịnh Hi đang làm gì, nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
"Anh có nghe được tiếng tim đập của tiểu bảo bối của chúng ta không?."
Đường Vịnh Hi tươi cười nói, Tần Gia Uy kinh ngạc ngồi bật dậy, anh nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
"Tiểu bảo bối."
Tần Gia Uy lập lại ba từ này trong miệng, gương mặt hạnh phúc khom tới bế Đường Vịnh Hi lên.
Anh xoay cô vòng vòng miệng thốt ra những lời vui mừng mà từ trước tới giờ một người lạnh lùng như Tần Gia Uy chưa từng nói ra.
"Mình đã có con, Tần Gia Uy anh đã có con.
Ha ha ha........."
Đường Vịnh Hi quýnh quán hai tay ôm chặt cổ của anh tránh cho mình bị ngã xuống, cô mỉm cười ngọt ngào nhìn vào vẻ mặt hạnh phúc của Tần Gia Uy trong lòng thầm nghĩ.
"Người đàn ông này đã thuộc về cô."