Sophia và Josphep vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này trong lòng liền hiện lên sự lo lắng, họ phải mau chống giải quyết mấy cái bia còn lại.
"Chị dâu, chị còn chằn chờ gì mà không nổ súng."
Tần Gia Vỹ nôn nóng lên tiếng khi anh nhìn thấy Đường Vịnh Hi vẫn đang bình tĩnh nhìn bọn họ.
Cặp mắt của Đường Vịnh Hi cụp xuống con ngươi sắc bén che giấu sự hưng phấn trong lòng, cũng đã lâu cô không chạm vào đám bạn thân này.
Đường Vịnh Hi không như Đường Tam cầm súng một cách quả quyết nhắm thẳng vào bia, tay cô cầm khẩu súng chỉa xuống mặt đất.
"Tiêu rồi...tiêu rồi...
Nhìn một cái là biết ngay Chị dâu chưa từng cầm súng."
Tần Gia Vỹ ảo não nói, trong lòng hận sao có thể cho đám người của gia tộc Dukas một bài học.
Sophia nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Đường Vịnh Hi, trong lòng càng thêm khinh thương.
Cô còn nghĩ mình đã nhận xét sai về Đường Vịnh Hi, nhưng thật không ngờ Đường Vịnh Hi chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, vậy làm sao có thể đứng sau lưng ủng hộ Tần Gia Uy.
"Chị dâu, mau nổ súng."
Tần Gia Vỹ nhìn thấy Sophia chỉ còn lại ba bia, liền quýnh quáng kêu lên.
Đường Vịnh Hi tỏ ra hoảng hốt cô vươn khẩu súng lên nhắm về phía trước.
Đường Vịnh Hi sợ hãi nhắm mắt lại ngón trỏ ấn mạnh vào cò súng, tiếp theo với tiếng súng vang dội là tiếng hét chói tai của Đường Vịnh Hi.
"Doang..............Doang..........
Ahhhhhhhhhhhhhh......."
Hai phát súng vang lên, Đường Vịnh Hi vội vàng quăng khẩu súng trong tay xuống mặt đất, như nó là vật kinh tởm nhất trên thế gian nay.
Sự thỏa thích hiện lên rõ ràng trong ánh mắt bình tĩnh vô tình của Tần Gia Uy, anh nhếch môi lên nở một nụ cười vừa ý, bước nhanh tới ôm Đường Vịnh Hi vào lòng.
Đột nhiên cái đèn màu đỏ trên trần nhà trước vị trí bia của Đường Vịnh Hi chớp liên tục kèm theo là những tiếng kêu bíp bíp.
"Bíp........bíp.........bíp........"
Khẩu súng trong tay của năm người còn lại lần lượt hạ xuống, sau khi nghe được tiếng còi báo hiệu có người đã bắn trúng hết bia.
Trong lòng họ hiện lên sự thất vọng não nùng, ánh mắt nhìn vào vị trí nơi đèn đỏ chiếu sáng.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước sự thật trước mắt, cái bia lúc này đang nằm ở cùng một vị trí.
Họ chỉ nhìn thấy một vết đạn khoảng chừng mm ngay trọng tâm bia.
Sophia với khuôn mặt trắng bệt,
trong ánh mắt hiện lên nỗi khó tin cùng với sự tức giận, cặp mắt phẫn nộ nhìn sang Đường Vịnh Hi lúc này đang ngoan ngoãn ở trong vòng tay mạnh mẽ của Tần Gia Uy.
Tần Gia Vỹ với nét mặt kinh ngạc miệng há thành chữ O.
Anh thật không ngờ Chị dâu lại may mắn đến như vậy, vừa rồi rõ ràng anh nhìn thấy vì kinh hãi nên Đường Vịnh Hi đã nhắm mắt lại khi nổ súng.
Nhìn Đường Vịnh Hi cũng chưa từng nhìn thới, cái bia đang lướt qua lướt lại trước mắt cô.
"Lão Đại, Chị dâu đã bắn trúng bia.
Chị dâu đã thắng."
Sam nhìn Tần Gia Uy nói với nét mặt hứng hỡ, trong lòng Sam cũng giống như Tần Gia Vỹ nghĩ lần này họ sẽ hai tay dâng miếng bánh béo mở này cho gia tộc Dukas.
Sam biết địa bàn đó đối với Tần Gia chỉ là bù nhìn vì hoạt động chính của nó là sản xuất coca Plant một loại cây dùng để chế tạo cocaine (Á phiện trắng) cái mà Tần Gia Uy tuyệt đối không chạm vào, có cũng được không cũng chẳng sao.
Cái bọn họ không muốn thua cũng không thể thua, chính là danh tiếng cùng với mặt mũi của Tần Gia.
Đường Tam nghe Sam nói vậy liền bỏ súng xuống chạy tới kiểm tra bia của Đường Vịnh Hi, ánh mắt tỏ sáng nhìn vào bia rồi nhanh chống nhìn sang Đường Vịnh Hi, sau đó lại quay đầu nhìn vào tấm bia thêm một lần nữa để xác thực điều mình nhìn thấy chính là sự thật.
Tần Gia Uy không hề kinh ngạc trước việc vừa xảy ra, anh tuyệt đối tin tưởng vào cô vợ của mình.
Anh biết chắc Đường Vịnh Hi sẽ không để người khác hạ bệ danh dự của Tần Gia.
Sophia không chịu khuất phục cô bước tới bên cạnh của Đường Tam kiểm tra lại mấy cái bia.
Bàn tay cô sờ vào vết tích nơi viên đạn để lại, vừa rồi cô đã nghe được Đường Vịnh Hi nổ tổng cộng phát súng nhưng trên cái bia chỉ có một vết tích mà thôi.
Đường Tam cũng giống như Sophia trong lòng nghi ngờ làm sao có thể như vậy được, dù với tài nghệ điêu luyện dùng các loại vũ khí của cô hay tài nghệ dùng súng của Trình Lam cũng không thể một phát bắn trúng trọng tâm của bia.
Bắn trúng bia không nhúc nhích là chuyện quá dễ, nhưng khi bia đồng lượt di chuyển với tốc độ nhanh như sét thì không thể, huống hồ gì chỉ một phát là trúng hết.
Đường Tam cầm cái bia vứt sang một bên, hiện ra trước mặt của mọi người chỉ là một viên đạn ghim sâu vào bức tường phía sau.
Đường Tam kiểm tra thêm một lần nữa tìm kiếm viên đạn còn lại do Đường Vịnh Hi bắn ra.
"Anh hai, Chị dâu thật sự là phúc tinh của anh.
Chị ấy chỉ làm càng cũng đã giúp anh có thêm một địa bàn tốt."
Tần Gia Vỹ vừa cười vừa nói ánh mắt liếc nhìn ba cha con nhà Dukas lúc này sắc mặt người nào cũng tối sầm lại.
"Ha ha ha.....
Không sao, cuộc thi tài này chỉ nhằm để góp vui cho ngày hôm nay.
Thắng thua không quan trọng, với giao tình giữa chúng ta, không nên câu nệ mấy cái địa bàn nho nhỏ."
Ông Dukas nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Tần Gia Uy nói, ông không thể đắc tội với Tần Gia Uy.
Lần này đúng như câu tiền mắt tật mang, ông không biết Tần Gia Uy muốn lấy địa bàn nào thuộc về gia tộc Dukas.
"Tần Lão Đại, ngài muốn địa bàn nào cứ nói?"
Sophia phóng khoáng lên tiếng, dù trong lòng thật sự không cam tâm nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ dám chơi dám chịu.
Tần Gia Uy trầm mặc ngẫm nghĩ một chút nét mặt không cảm xúc làm ông Dukas rối rắm trong lòng.
Ông sợ Tần Gia Uy sẽ chọn Pluto, địa bàn lớn nhất trong tay ông.
"Montono!"
Một từ ngắn gọn làm cho mọi người đều sững sờ trong giây lát, không ai hiểu vì sao Tần Gia Uy lại muốn lấy vùng đất hoang vu đó.
Montono chỉ là miếng đất không thu nhập không lợi nhuận gì cả.
Tuy thuộc hạ của Tần Gia Uy không hiểu rõ tâm tư của Lão Đại, nhưng mặc kệ là vì lý do gì chỉ cần Lão Đại muốn thì bọn thuộc hạ không dám nghi ngờ.
Đường Vịnh Hi nhíu mày cặp mắt mang theo sự nghi vấn hơi nheo lại, trong lòng không hiểu nếu cô là Tần Gia Uy cô nhất định lấy cho bằng được Pluto.
Nơi phồn hoa nhất cũng là nơi có thu nhập cao nhất nằm trong quyền cai quản của gia tộc Dukas bao gồm cả sòng bạc và khách sạn.