Trần Linh Giang thấy vậy cô cũng làm theo Tần Gia Uy, cô quăng cây đèn pin của mình vào con đường còn lại.
Mọi người đứng yên tại chỗ chờ xem có cơ quan nào khởi động không, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì Nhật Trung và Doãn Kỳ bắt đầu mở đường cho Tần Gia Uy.
Tất cả mọi người đi một cách thận trọng Doãn Kỳ và Nhật Trung đi phía trước yểm trợ cho Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi.
Tần Gia Vỹ, Đường Tam và Tề Phong đi giữa còn về phần Trần Linh Giang và Sam hai người đi cuối để bảo vệ cho mọi người, phòng có người tấn công bọn họ từ phía sau.
Đi khoảng chừng phút đột nhiên họ đụng phải con đường cùng, tất cả mọi người đều nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Tìm xem có chốt mở cửa không?."
Tần Gia Uy lên tiếng, Lôi Lạc Thiên
đã cho anh xem bản đồ địa hình của nơi này, tuy họ không có thông tin về những con đường nhỏ, nhưng bản đồ đã ghi rõ ở bên trong là một không gian rất lớn nơi cắt giấu lô vũ khí.
Tần Gia Uy biết chắc chắn phải có đường thông vào bên trong.
Tứ đại hộ pháp bắt đầu tìm kiếm, một tay cầm đèn pin tay còn lại sờ soạn khắp nơi trên bức tường đá để tìm ra chốt mở cửa.
Trong lúc này đột nhiên Trần Linh Giang đụng phải một hòn đá thô nhám, nhô lên từ bức tường lạnh lẽo.
"Dừng tay!
Đừng đụng........."
Đường Vịnh Hi nhìn thấy liền kêu lên, lời nói còn chưa dứt câu Trần Linh Giang đã nhanh tay ấn vào hòn đá.
Nghe Đường Vịnh Hi hoảng hốt kêu lên Tần Gia Uy liền biết có chuyện không ổn xảy ra, anh chuyển tầm mắt nguy hiểm của mình nhìn sang Đường Vịnh Hi, bàn tay chuẩn bị sẵn tư thế để bảo vệ cô.
Đột nhiên một làn khói trắng tỏa ra từ trong bức tường đá, làm cả không gian trở nên mờ mịt khó thở cảnh tượng trước mắt thật mơ hồ.
"Khói độc cẩn thận."
Tần Gia Uy vừa lên tiếng bàn tay rộng lớn đã phủ lên miệng và mũi của Đường Vịnh Hi.
Đường Vịnh Hi kinh ngạc với hành động che chở này của anh, cặp mắt bất ngờ bao phủ sự ngọt ngào khó tả nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Tần Gia Uy.
Lần đầu tiên trong đời có người đứng ra bảo vệ và bao bọc cô như bây giờ, thường ngày ở trước mặt thuộc hạ cô luôn tỏ ra thái độ cứng rắn mạnh mẽ không cần sự che chở của bất kỳ ai.
Tần Gia Uy với khuôn mặt nghiêm nghị cặp mắt nguy hiểm không tìm thấy tia hoang mang, ngược lại trong ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn càng tỏa ra sự lãnh khốc thay cho lời cảnh cáo của anh đến bọn người của Mario.
Đường Vịnh Hi chợt nhớ đến điều gì, liền nhón chân lên dùng tay che mũi và miệng của anh lại trong lòng thầm nghĩ.
"Cái người này sao lại ngông cuồng đến như vậy?
Anh nghĩ mình độc bất khả xâm nhập sao?."
Bàn tay mềm mại của cô vừa chạm vào đôi môi mỏng của anh, hơi thở nóng ran phà vào bàn tay Đường Vịnh Hi làm cô cảm giác băn khoăn trong lòng.
Một lúc sau làn khói trắng từ từ tiêu tan, lúc này mọi người mới nhìn rõ Lão đại và Chị dâu.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vậy mà hai người vẫn có thể thể hiện sự lo lắng cho đối phương.
Lúc này Trần Linh Giang mới thật sự tin rằng, Đường Vịnh Hi đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của Tần Gia Uy.
Đường Vịnh Hi nhìn thấy ánh mắt thăm dò của mọi người, cô ngượng ngùng rút tay về lảng sang chuyện khác.
"Các người hãy cẩn thận đừng làm càn, ở một nơi như thế này có rất nhiều cơ quan."
Đường Vịnh Hi tức giận lên tiếng cô không hiểu thuộc hạ của anh được huấn luyện như thế nào, chuyện đơn giản như vậy cũng không biết.
Nghe Đường Vịnh Hi nói vậy ánh mắt của Tần Gia Vỹ đột nhiên hiện lên sự nghi ngờ.
"Sao Chị dâu lại biết nhiều điều về nơi này đến như vậy?."
Đường Vịnh Hi không quan tâm đến ánh mắt nghi ngờ của Tần Gia Vỹ, điều duy nhất trong lòng cô chính là tìm cách để giúp Tần Gia Uy mau chống đoạt lại lô vũ khí và rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy một ngọn đèn với ánh sáng lờ mờ bên phải, Đường Vịnh Hi liền bước nhanh tới dùng tay sờ lên nó tìm kiếm nút mở cửa, sau một lúc Đường Vịnh Hi đột nhiên xoay một cái cánh cửa bằng đá nặng trĩu lập tức chuyển động.
"Rắc.......rắc......."
Tiếng khởi động lớn của cánh cửa cùng với sự lay chuyển làm mặt đất rung rinh nhẹ, cũng vì vậy nên đã khiến những hạt cát trên trần rơi lả chả xuống người của bọn họ.
Nhìn thấy mình đã thành công mở được cửa, đôi môi mỏng của Đường Vịnh Hi bất giác cong lên thành một nụ cười đắc ý.
Lúc cô được huấn luyện trên hòn đảo hoang, đã ra vào những hang động như cái này rất nhiều lần, tuy mỗi hang động đều khác nhau nhưng những cơ quan ở bên trong đều tương tựa với nhau.
Nghĩ đến quá khứ đầy dẫy những đợt huấn luyện đẫm máu, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt sinh đẹp của Đường Vịnh Hi đột nhiên tắt ngủm, thay vào đó là nét mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Nếu cô đoán không lầm khi họ bước vào khu vực chính, họ sẽ phải đối đầu với muôn trùng nguy hiểm.
Những thứ này chỉ là phần tráng miệng do Mario chuẩn bị sẵn để chào đón Tần Gia Uy, phần ăn chính còn nằm ở phía sau.
Sau khi cánh cửa được mở ra, mọi người với sự e dè cẩn trọng bước vào trong, tiếp đón bọn họ là mấy mươi tên thuộc hạ của Mario.
Trên tay mỗi người cầm vũ khí, từ súng cho đến những cây kiếm dài sắc bén chờ bọn người của Tần Gia Uy bước vào.
"επίθεση"
"Tấn công."
Tên cầm đầu của bọn họ liền lên tiếng nói gì đó bằng tiếng Hy Lạp, thuộc hạ của hắn lập tức xông tới.
"Cẩn thận hắn ra lệnh cho bọn họ tấn công."
Đường Vịnh Hi hiểu được tiếng Hy Lạp, cô liền lên tiếng cho người của Tần Gia Uy chuẩn bị phản kích.
"Pằng.....pằng.....pằng...."
Hai bên lập tức chiến đấu, những tiếng súng vang lên từ hai phía làm cả hang động hiện lên đằng đằng sát khí, một trận huyết chiến liền xảy ra khi thân thể thuộc hạ của Mario lần lượt ngã quỵ xuống mặt đất.
Những chuyện đánh nhau quyết liệt như thế này đối với thuộc hạ của Tần Gia Uy chẳng nhầm nhò gì cả.
Chỉ trong tích tắc họ đã giải quyết hơn phân nửa đám thuộc hạ của Mario,
Đường Tam cầm một lọ thuốc trên tay, Tề Phong vừa hạ cục tên nào cô liền tìm cơ hội thảy một viên thuốc màu trắng vào trong miệng hắn.
Chỉ trong giây lát những tên đó liền ngã lăn xuống, dẫy dụa dưới mặt đất miệng sùi bọt mép nở một nụ cuời quỷ dị rồi chết ngay lập tức.
"Phong, anh xem nè thuốc độc em vừa mới chế ra đã thành công."
Đường Tam vui mừng chay đến cầm lấy cánh tay của Tề Phong vui vẻ nói.