Biết được Tần Gia Uy đang cảnh cáo bọn họ, tất cải mọi người liền cúi đầu nhìn xuống bản đồ trước mặt.
Tần Gia Uy cầm một cây bút lông màu đỏ khoanh tròn một khu trên bản đồ, Đường Vịnh Hi nhanh mắt nhìn vào địa điểm anh vừa khoanh tròn, đó chính là căn cứ bí mật của Santos.
Cô nhìn kỹ bản đồ địa hình để ghi nhớ rõ hoàng cảnh chung quanh, lỡ bọn họ bị lạc đường cô có thể nhắm hướng đưa Tần Gia Uy an tòan rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Khu vực bọn họ muốn đến tọa lạc rất sâu trong khu rừng, cô tin chắc muốn đi đến được địa điểm đó ít nhất phải mất đến hai ngày thời giang.
Trong lòng Đường Vịnh Hi hiện lên nhiều nỗi lo âu, nếu họ phải ở lại qua đêm trong khu rừng nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Họ phải phòng thủ sự đột kích của Santos và phải đề phòng thú hoang trong khu rừng vào ban đêm.
"Gia Vỹ, Nhật Trung và một số thuộc hạ ở lại đây tiếp diện, tất cả người còn lại chuẩn bị khởi hành."
Giọng nói uy nghiêm của Tần Gia Uy vang lên phân phối mệnh lệnh cho thuộc hạ.
"Dạ, lão đại."
Tất cả mọi người đồng thanh hô lên, rồi lập tức tản ra theo hàng theo lối đi đến vị trí của họ một cách nghiêm chỉnh.
Đường Vịnh Hi phải công nhận thuộc hạ của anh được huấn luyện rất xuất sắc.
Cặp mắt ngưỡng mộ không hề rời khỏi người anh, càng tiếp xúc với Tần Gia Uy trong lòng Đường Vịnh Hi càng thêm kính nể anh.
Tần Gia Uy không dùng quyền lực của mình để đàn áp thuộc hạ như những thủ lĩnh hắc bang khác, cái anh dùng chính là nghĩa khí là đạo nghĩa, cô có thể nhìn ra tất cả bọn họ đều thật lòng tôn kính anh.
Tần Gia Uy nhìn chung quanh không thấy Đường Vịnh Hi đâu, lúc này cô mới từ trong lều vội vàng chạy ra.
"Chúng ta đi."
Đường Vịnh Hi nhìn anh gật đầu nói, vừa rồi cô vội vàng quay trở về lều để liên lạc với Quyển Ni và Phan Minh Vũ, kêu họ phải theo sát nhất cử nhất động của Tần Gia Uy và cô.
Nếu bọn cô gặp nguy hiểm họ phải lập tức tiếp diện, quan trọng nhất phải lấy cho bằng được vi-rút Anthrax và bảo vệ cho Tần Gia Uy.
Cô đã bật lên ứng dụng GPS tòan cầu trên đồng hồ đeo tay của mình, dù hành động lần này có thất bại tổng bộ cũng sẽ xác thực được vị trí chính xác của nơi nghiêng cứu vũ khí sinh học này.
Doãn Kỳ cùng với Sam mở đường phía trước họ đi theo bản đồ trên tay, lần mò theo hướng dẫn Lôi Lạc Thiên đã cho bọn họ.
Càng đi sâu vào trong, sự cảnh giác của mọi người đạt đến cực độ, Trần Linh Giang đi bên cạnh Đường Vịnh Hi.
Nhiệm vụ lần này của cô không phải là vi-rút Anthrax mà là bảo vệ cho sự an toàn của Đường Vịnh Hi.
Dù trong tình cảnh gì bất kể, Đường Vịnh Hi sống cô sẽ sống, Đường Vịnh Hi chết cô cũng phải chết theo.
Tuy Tần Gia Uy không ra mệnh lệnh như vậy, nhưng Trần Linh Giang biết Đường Vịnh Hi là người quan trọng nhất trong lòng anh. Nếu lần này cô thất trách cô sẽ tự tay kết liểu bản thân mình để chuộc tội.
"Anh đi vào nơi này để làm gì?."
Đường Vịnh Hi đi bên cạnh, cô ngước mặt nhìn anh hỏi.
Tần Gia Uy cặp mắt vẫn đang nghiêm túc quan sát tình hình tứ phía anh xoay qua nhìn cô cất giọng trầm trầm.
"Là vì vi-rút Anthrax ."
Tần Gia Uy thản nhiên nói anh chưa từng có ý nghĩ phải che giấu cô bất cứ việc gì, chỉ cần cô hỏi anh sẽ trả lời một cách thật lòng.
"Vi-rút Anthrax ."
Đường Vịnh Hi lẩm bẩm ba từ này trong miệng, không cần Tần Gia Uy nói cô cũng biết, nhưng không biết vì sao khi nghe đích miệng anh nói ra lại khiến lòng cô hiện lên cảm giác sợ hãi.
Đúng cô sợ, sợ anh sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của cô, sợ người cô phải đối phó không phải là Santos mà chính là Tần Gia Uy anh.
Nhìn thấy ánh mắt rối bờ cùng với biểu cảm khó xử trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, không biết vì sao trong lòng anh lại vui hẳn lên.
Tần Gia Uy vươn tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, anh cẩn thận bẻ đi những cành cây chặn trước mặt tránh làm cô bị thương.
Đi hết nửa ngày họ mới tiến vào ranh giới của khu vực thí nghiệm, nói là bước vào ranh giới của khu vực thí nghiệm nhưng trên thực tế từ chỗ họ đang đứng đến phòng thí nghiệm phải đi cả một ngày đường.
Khu rừng này rất lớn nên dù nhìn vào bản đồ khoảng cách giữa bọn họ không xa, nhưng thật ra là mấy trăm km.
Mặt trời cũng đã lặng cảnh tượng trước mắt tức khắc trở nên mơ hồ. Thuộc hạ của anh lập tức lấy đèn pin ra soi đường, họ không ngờ chỉ trong tích tắc bầu trời đã trở nên tối đen như mực, tiếng kêu rùng rợn của thú hoang cùng với tiếng rì rào của những cành cây bị gió thổi mạnh làm người ta cảm giác rùng mình sởn gáy.
Tay Đường Vịnh Hi bất giác nắm chặt con dao nhỏ được cất giấu trong tay áo của mình, giờ này dù có ánh sáng từ đèn pin cũng không thể nào nhìn rõ hòang cảnh chung quanh, bây giờ họ chỉ có thể nhờ vào trực giác nhạy bén của mình để đề cao cảnh giác.
Đường Vịnh Hi cảm giác được sự nguy hiểm đang xoay quanh mình, cô nhớ đến điều gì đó liền thò tay vào trong túi áo lấy ra một viên thuốc nhỏ màu cam.
Cô kẹp viên thuốc giữa hai đầu ngón tay dùng sức bóp nát nó.
Đường Vịnh Hi thừa lúc Tần Gia Uy không để ý rãi bột thuốc trên tay mình lên người của Tần Gia Uy.
"Click...."
Trong lúc mọi người đang âm thầm tiến chậm rãi về phía trước, một tiếng
Click nhỏ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Đột nhiên chân của Sam đạp trúng một vật gì đó dưới mặt đất vang lên âm thanh click, anh lập tức dừng lại tất cả động tác của mình đứng im tại chỗ, anh nhẹ nhàng vươn tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.
"Cẩn thận, tôi nghĩ mình đã đạp chúng mìn."
Lời nói của Sam làm mọi người hốt hoảng, chỉ duy nhất một mình Tần Gia Uy vẫn giữ nét mặt lạnh lùng không đổi sắc, ánh mắt thâm thuý nhìn chung quanh.
Trong lòng mọi người thật kinh ngạc, không ngờ Santos lại dùng mìn để đề phòng có kẻ xâm nhập.
Trần Linh Giang lo lắng chạy đến cầm đèn pin rọi thẳng xuống bàn chân của Sam lúc này đang đạp lên mìn.
"Em đừng đụng vào rất nguy hiểm, tránh xa anh một chút."
Sam lo lắng trong lòng anh sợ lỡ mìn nổ bất tử sẽ làm Trần Linh Giang bị thương.
Trần Linh Giang vẫn như cũ nét mặt lạnh lùng không quan tâm gì đến lời nói của Sam, cô vươn tay vén ống quần tây của Sam lên quan sát mìn thật kỹ.
"Lão đại, Sam đã đạp trúng mìn chống người, là một loại mìn sát thương có quy luật rất lớn."