Đột nhiên Đường Vịnh Hi cầm lấy cánh tay mạnh mẽ đang không ngừng chảy máu của Tần Gia Uy, đặt trên đùi của cô.
Đường Vịnh Hi có thể nhìn thấy được một phần của mảnh vụn mìn, đang ghim sau vào trong bắp tay của Tần Gia Uy.
Đường Vịnh Hi không để Tần Gia Uy chuẩn bị, cô ra tay nhanh như chớp ấn con dao sắc bén lên cánh tay của Tần Gia Uy, cô dùng sức ấn thật mạnh rạch một đường khỏang chừng cm trên làn da mận mà của anh, máu từ miệng vết thương chảy theo con dao nhỏ xuống bấp chân của Đường Vịnh Hi.
Mảnh vụn mìn hiện ra trước mắt của Đường Vịnh Hi, cô cẩn thận lấy mảnh vụn đang nằm sâu trong tay anh ra.
Sắc mặt lạnh lùng của Tần Gia Uy lúc này càng lạnh lẽo hơn, Đường Vịnh Hi biết Tần Gia Uy chắc chắn rất đau, nhưng trong ánh mắt anh không hề hiện lên tia dao động, điều duy nhất Đường Vịnh Hi có thể nhìn thấy chính là sự nguy hiểm xen lẫn tia kiêu ngạo.
Kiêu ngạo một cách ngông cuồng làm cho tất cả mọi người đối diện cũng vì sự bá đạo của anh, làm lây chuyển không dám toả sáng trước mặt anh.
Cảm giác ấm áp khi máu của Tần Gia Uy thấm vào lớp vải quần chạm vào làn da mềm mại của Đường Vịnh Hi càng khiến trái tim cô lạnh giá.
Từng giọt máu chảy ra từ trên người anh, cũng giống như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô.
Đường Vịnh Hi tự nói với bản thân mình.
"Đường Vịnh Hi tôi xin thề, tôi nhất định sẽ sang bằng trụ sở của Santos. Bắt hắn phải trả gấp trăm lần gấp ngàn lần món nợ của ngày hôm nay."
Đường Vịnh Hi nghiến răng ken két, cặp mắt hiện lên sát khí khi cô nhìn thấy vết thương thật sâu của Tần Gia Uy.
"Rẹt............"
Trong không gian yên tĩnh, lúc mọi người đang im lặng trong lòng khẩn trương chăm chú nhìn Đường Vịnh Hi, một tiếng rẹt vang lên làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đường Vịnh Hi đã nhanh tay xé một mảnh vải trên áo sơ mi của Doãn Kỳ ra, cô không quan tâm đến mọi người liền băng bó lại vết thương cho Tần Gia Uy.
Bàn tay mềm mại trắng nõn của cô thật dịu dàng làm trái tim của Tần Gia Uy rung động, một cảm giác chỉ cần Đường Vịnh Hi chịu ở lại bên cạnh anh, anh sẽ hết mực yêu thương và bảo vệ cô.
Sau khi băng bó xong vết thương cho Tần Gia Uy, cặp mắt lạnh lùng của Đường Vịnh Hi mới nhìn mọi người nói với giọng nghiêm túc.
"Ở đây rất nguy hiểm có rất nhiều mìn, tôi nhắc nhở các người hãy nên cẩn thận."
Ai nấy đều nhìn nhau, họ không phải kinh ngạc vì lời nói của Đường Vịnh Hi, mà là vì hành động của cô.
Trong lòng mọi người đều thắc mắc, tại sao một thiên kim tiểu thư lại hiểu biết nhiều đến như vậy, nhìn vào kỹ thuật Đường Vịnh Hi lấy ra mảnh vụn mìn vừa rồi rất điêu luyện.
Còn thành thạo hơn cả bọn họ những người đã được lớn lên trong cảnh mua bom bảo đạn, nếu họ đoán không lầm Đường Vịnh Hi chắc chắn đã tiến hành tiểu phẫu này không dưới lần.
"Chúng ta nghỉ ngơi tại đây, chờ trời sáng mới đi tiếp."
Giọng nói lạnh lùng của Tần Gia Uy vang lên trong màn đêm, hiện tại nếu còn đi tiếp sẽ rất nguy hiểm.
Dù có đèn pin soi sáng, họ cũng không tài nào nhìn rõ hoàng cảnh xung quanh.
"Dạ, lão đại."
Mọi người đồng thanh lên tiếng, họ lập tức tản ra đứng thành một vòng tròn chung quanh Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi để bảo vệ cho hai người.
Lúc này Tần Gia Uy đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo cô về phía của anh.
Đường Vịnh Hi giật mình kinh ngạc với hành động mạnh bạo này của Tần Gia Uy, trong lòng Đường Vịnh Hi thầm nghĩ.
"Người đàn ông này bị đứt sợi dây thần kinh đau hay sao.
Vừa mới tiến hành tiểu phẫu trên tay anh cơ mà."
"Em cũng nghỉ ngơi một chút."
Tần Gia Uy nhìn Đường Vịnh Hi nói với giọng yêu thương, anh không quan tâm đến vết thương trên tay của mình, dùng sức bế Đường Vịnh Hi lên đặt cô ngồi trên đùi anh.
Đường Vịnh Hi nhìn vào khuôn mặt tuấn lãnh lúc nào cũng hiện lên sự ngông cuồng ngạo mạn, giống như nó xuất phát từ tận xương tủy của anh.
Đường Vịnh Hi cong môi cười nhẹ gật đầu một cái, khuôn mặt thanh tú lập tức nép vào lồng ngực rắn chắn của anh.
Đường Vịnh Hi làm như mình thật sự thoải mái vô ưu nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế thất cả giác quan nhạy bén của cô đều cùng nhau hoạt động để đề phòng kẻ địch.
Hiện tại cho dù thuộc hạ của anh đang nghiêm ngặt canh chừng, nhưng ở trong khu rừng lớn nhất Hy Lạp này việc gì cũng có thể xảy ra.
Tất cả mọi người thật căng thẳng chờ đợi từng giây từng phút trôi qua trong cực hình, thời gian qua đi thật chậm rốt cuộc một đêm dài đằng đẳng cũng đã qua đi một cách an toàn.
Nhìn thấy bầu trời hiện lên ánh sáng mờ nhạt, trong lòng mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm nhận được Đường Vịnh Hi nhúc nhích trong lòng mình, Tần Gia Uy liền lên tiếng.
"Đi."
Đường Vịnh Hi nhìn một vòng xung quanh, thuộc hạ của anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi tiếp.
Đường Vịnh Hi đứng lên, cô chỉnh lại y phục của mình nhìn Tần Gia Uy gật đầu.
Đi được một tiếng đột nhiên Tần Gia Uy nghe được những tiếng kêu lạ, cho dù rất nhỏ nhưng Tần Gia Uy vẫn có thể nghe được.
"zzzzzz...zzzzzzzz.....zzzzzz"
"Cẩn thận."
Tần Gia Uy lên tiếng khi anh nghe được những tiếng zzzzzzz...zzzz vang lên khắp nơi, nghe Tần Gia Uy nói vậy tất cả mọi người lập tức cẩn trọng hơn.
Họ cảm giác được có gì đó đang từ từ tiếp cận đến bọn họ một cách đầy nguy hiểm, mọi người lập tức đề cao cảnh giác tay bất giác cầm chặt khẩu súng chuẩn bị sẵn sàng tư thế để chiến đấu.
Cho dù mọi người đều cảm giác được sự nguy hiểm đang vây quanh mình, nhưng họ không vì vị mà cảm giác hốt hoảng bước chân vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ cần Lão Đại chưa lên tiếng thì bọn họ vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong khu rừng.
Đường Vịnh Hi đang bước đi một cách thận trọng, cặp mắt không chỉ quan sát xung quanh cô phải để ý dưới mặt đất phòng đạp trúng mìn.
Trong lúc này đột nhiên một chai nước suối xuất hiện trước mặt Đường Vịnh Hi.
"Em uống một chút nước."
Tần Gia Uy một tay cầm chai nước nhìn Đường Vịnh Hi nói, bàn tay còn lại vươn lên lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô.
"Cảm ơn anh."
Đường Vịnh Hi mỉm cười cầm lấy chai nước đưa đến miệng hớp một ngụm.
Đột nhiên một bầy rắn độc từ tứ phía xông đến tấn công bọn họ, Tần Gia Uy phản ứng cực nhanh anh khom tới xoay người ôm Đường Vịnh Hi gọn vào lòng để bảo vệ cô.
Chai nước suối trên tay của Đường Vịnh Hi cũng vì hành động đột ngột này của Tần Gia Uy văng ra một bên nằm thê thảm dưới mặt đất.
"Cẩn thận rắn độc."
Giọng nói lạnh lùng của Tần Gia Uy vang lên, tiếp theo sau là những tiếng súng của bọn thuộc hạ.
"Pằng....pằng...pằng...."
Mấy con rắn bị hàng loạt viên đạn màu bạc bắn đứt thành hai mảnh, máu văng ra tứ tung dẫy lộp độp dưới mặt đất.
Nhưng không biết vì sao càng giết, mấy con rắn càng xuất hiến nhiều hơn.