Trong căn biệt thự xao hoa Tiếng hét vang vội Của một cô gái
"Không muốn đâu buông ra buông ra"
Tôn nhược hy Ôm chặt lấy chú sư tử miêng thì cứ âm ĩ
"Phu nhân người đừng làm khó lão già này nếu không đem Tiểu bạch đi Thiếu gia sẽ tức giận"
quản gia muốn kéo cô Ra nhưng không được sợ mạnh tay lại làm cô bị thương
"Không muốn tiểu bạch đâu có lỗi nó vÔ Tội anh lại gần Tôi liền liều mạng với người đó"
Tôn nhược hy Hai mí ẫm ước nhìn đám người kia
"Phu nhân người đừng như vậy "
Quản gia Liếc mắt ý bảo hai vệ sĩ kia đem tiểu bạch đi
Tôn nhược hy la lên một mình cô không cứu được liền nhào lại bàn cầm con Dao lên
"Các người bước một bước Tôi liền cứa cổ tay mình cho các người ăn nói sao với Phong"
Tôn nhược hy Dí dao vào tay mình, sợ họ không tin Tôn nhược hy Cứa vào tay mình máu tươi trào ra quản gia lẫn vệ sĩ hoảng hồn buôn tiểu bạch ra
"phu nhân ngàn vạn lần đừng làm vậy mạnh nhỏ chúng tôi không ránh nổi đâu"
Quả gia môi hôi tuông ào ào, máu tươi rỉ ra có chút đau mày liễu khẽ nhíu lại vừa lúc...!
"Các người rãnh rỗi tập tụ ở đây làm gì"
Vĩnh phong lạnh lùng quét mắt thì cảnh tượng trước mắt dọa anh một phen
"Hy em đang làm gì vậy bỏ dao xuống"
nhìn máu cô rời mà ti. anh chừng như ngừng dập
" Phong anh hạ lệnh đừng giết tiểu bạch được không được không"
Tôn nhược hy mềm yếu nói
" Không được Tiểu bạch tấn công em rất nguy hiểm em xa nó một chút"
Vĩnh phong lạnh giọng, Hôm qua đột nhiên Tiểu bạch tấn công cô nếu anh không có ở đó liệu bảo bối anh nân trong tay sẽ ra sao
"Phong anh đem nó đi em liền cắt tay mình"
Tôn nhược hy uy hiếp anh mắt nhỏ giọng tay cầm dao chặt hơn máu chảy nhiều hơn
lòng Vĩnh phong nhảy dựng
"Bỏ dao xuống"
Vĩnh phong bước lại gần
"Anh không được qua đây"
Tôn nhược hy hét lên ôm lấy tiểu bạch
"Bỏ xuống"
Vĩnh phong nạ cô
giật mình Tôn nhược hy nhìn anh lạnh lùng tay cầm dao nớ lõng không nhịn đước rống lên
" Phong em ghét anh huhu"
Tôn nhược hy ngồi bệt xuống ôm lấy tiểu bạch măt dàn dụa
Lớn tiếng với cô xong anh lại hối hận,.Nhìn cô khóc mà ruột ran anh nóng lên nhịn không được lao về phía cô
Tôn nhược hy mơ hồ ngã xuống trời đất tối sầm lại, Tiểu bạch thấy cô ngất Đứng dạy đở lấy người cô đang ngã
vĩnh phong chột lấy cô ba chân chạy lên lầu
tiếng đồng hồ ngất cuối cũng Tôn nhược hy cũng chịu tĩnh mơ màng mở mắt Nhìn đông tây chẳng thấy Tiểu bạch đâu Tôn nhược hy uất ức nấc nhẹ cô làm vậy anh cũng không tha cho Tiểu bạch, lấy tấm hình trên đầu giường hình cô cũng tiểu bạch đi ôm tấm hinh cô khóc rống lên, Tiểu bạch cô coi nó như người thân năm đo anh cũng cô đi núi tuyết chơi trời xui khiến cô lại bị lạt bảo tuyết làm cô không biết phướng hướng mà đi thì từ xa cô thấy Tiểu bạch đi lại sợ hãi lùi mấy bước trong đời cô chưa thây cô sư tử nào to lớn như vậy nó trắng như tuyết ấy,.Nó chở cô đến một hán đá, sao nó cứu cô đã đem nó về đấy số với cô đã năm đột nhiên nó bị giết cố thạy chạch lòng
Khóc mệt Tôn nhược hy nắm xuồng thì cửa đột ngột mở ra,. Vĩnh phong bước vào Dịu Dàng Tính xia đầu cô nhưng Tôn nhược hy né tránh anh khẽ nhăn mặt
"Hy sao vậy"
Vĩnh phong Vướn tay tới
"Em mệt cần nghĩ anh ra ngoài đi"
Tôn nhược hy không thèm nhìn anh
"Ăn chút gì đã"
Vĩnh phong ôm cô vào lòng
"Không dói"
Vừa dứt câu cái bụng đã phản cô tố cáo rằng mình đang đói Tôn nhược hy hận không có cái lỗ mà chui vào