dẫn Tử Hinh ra ngay chỗ tài xế đỗ
"Vào xe đi chúng ta về nhà"
Tiểu bạch nghe vậy phóng toạt vào trong xe nằm xuống, Nhược Hy Định lên xe Thì....'
kít...kít tiếng Phang xe lại thật Dinh tay
Tử Hàn lao tới cô nhưng cơ gió mồ hôi nhể nhải
"Bà cô của Tôi ơi tự nhiên cô biến mất muốn dọa chết người sao, Cái mạng nhỏ của tôi bị Phong treo ngược rồi"
Tử hàn nhìn đông nhìn tây từ trên xuống dưới thấy cô không mất miếng thịt nào nhẹ nhàng thở ra
"Haha Em chỉ là đi dạo thôi"
Nhược Hy ngây ngốc cười khiến Tử hàn muốn đâm vào cột mà chết
"Tử hàn anh xem em mới cứu bạn này này"
Nhược Hy híp mắt đẩy Tử Hinh ra trước, Tử Hinh nhẹn nhàng lướt mắt nhìnĐùng một cái Tim cô muốn nhảy ra ngoài người đàn ông trước mặt thật sự Rất đẹp nha dù mồ hôi ước cả khuôn mặt như vẫn quyến Rũ bất giác hai má đỏ bừng
"Cô gái này là ai"
Tử hàn nhìn từ trên xuống dưới
"Em cũng không biết em cứu cô ây trong tay hai tên cô đồ"
Nhược Hy nắm lấy vạt áo Tử hàn nói
"Về em dói rồi"
Tử Hàn phân phó cho tài xế đi trước Đích thân chở cô gái này về, Phong Đang ầm ĩ ở nhà
Tử Hinh nhìn hai người Thân mật có chút đau lòng Trái Tim non nớt của cô vừa rung động Thì người này là chủ đã có hoa
"Hy Là Bạn trai Cậu sao"
Tử Hinh nhỏ giọng hỏi có chút chua xót
"Không phải không phải"
Nhược Hy lắc đầu lia lịa bĩu môi
"Tử hàn chỉ là bạn Của Phong Thôi"
Trong lòng Tử Hinh bỗng dâng lên tia vui mừng
"Phong? Người đó là bạn trai cậu hả"
Nhược Hy lại lắc đầu, Tử Hinh khó hỉu
"Vậy là chồng cậu sao?"
Nhược Hy lại lắc đầu rồi mở miêng
"Là người quan trọng của mình người sống cả đời phong Từng nói vậy
Nhược Hy ngốc nghếch nó
Tử Hinh đau đầu cô gái này không phải bị ngốc chứ
"À Thì ra là vậy"
Tử Hinh lén nhìn tử hàn qua kính xe
Tử hàn tập chung lái xe anh có chút Lo lăng cái cô ngốc này chưa hỉu gì người ta đã thân như vậy không sợ bị Dụ sao?
Xem chạy vào cổng biệt rộng lớn Tử Hinh Trố mắt Nhìn hai bên đường bằng soi có hoa hồng trông hai bên có cả khu vườn rộng một chiếc bàn mấy cái ghế một chiếc xích du, Nhìn Trong thật Tao nhã đầy thơ mộng
xuống xe Nhược Hy cầm tay Tử Hinh đi vào vừa cửa đã nghe tiếng quát
"Tôi Mước các người để làm cành à?"
Vĩnh phong lạnh băng dập bàn cả đám người giật thoát Tim run nhẹ
Nhược Hy nuốc nước bọt đi vài tay cầm chặt lấy tay Tử hinh
"Phong"
Nhược Hy lí nhí kêu cuối xuống không dám ngẩn đầu lên
"Hy em biết lỗi của mình chưa"
Vĩnh phong nhẹ nhàng nói nhưng vẫn Tức giận
"Chỉ là chán nên em nên em"
Nhược Hy sợ tớ mức hai tay bấu chặt vạt áo Lén nhìn Thì cô thấy Tiểu bạch bị cột như heo sắp bị thọt tiết miệng mẫn lên
"Tiểu bạch"
Nhược Hy định nhào lại
"em đứng yên đó lần này nó không thoát tội được đâu"
Nhược Hy nghe vậy ba chan bốn cẳng chạy lại Tiểu bạch
"phong em hứa sẽ ngoan nghe lời không đi lung tung anh đừng bắt bạch đi nha được không được không"
Nhược Hy cắn cắn môi dưới bi dạng tội nghiệp pha chút nước mắt Miếu máo nói
Vĩnh phong một trận đau lòng lai phải thua cái đứa ngốc này Nhẹ nhàng
"Thôi được nín lạyi đây"
Nhược Hy ngoan ngoãn đi lại miệng Thút thít
"Phong anh thả Bạch ra nha"
Nhược Hy Ủy khuất nói,Bờ tường cứng coi sập ngay Vĩnh phong lao nước mắt cho cô, Chịu thôi ai kêu anh lại yêu đứa ngốc này chứ
"Thôi được lần sao không đi như vậy nữa em ngốc như vậy lỡ bị gạt thì làm sao"
Nhược Hy nghe nói mình ngốc buồn bực nói
"Người ta không ngốc chỉ là hị quá thông minh"
Vĩnh phong nghe câu trả lời của cô thật buồn cười
Vĩnh phong nhìn cô gái có vẻ chật vật hai tay dan vào nhau,Tử Hinh Bị ánh mặt Lạnh Dọa cho sợ người đàn ông này từ trên xuống dưới diều có tố chất vương giả hơi thở cao Quý