Tiểu Đường Đậu vừa nghe thấy, bàn tay nhỏ liền sờ vào cánh tay phải của Phó Hàn Tranh, chau mày nói: "Bố ơi, bố đặt Đường Đậu xuống đi, Đường Đậu không muốn bế nữa rồi."
Đứa bé thân mật như vậy, Phó Hàn Tranh cong môi lên, tay trái ôm lấy đứa bé. “Bố dùng một tay cũng có thể bể được con, không sao đâu."
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cổ của Phó Hàn Tranh, hỏi: "Bố ơi,
Mộ Mộ đã dậy chưa?"
Phó Hàn Tranh nhìn vào phòng ngủ, ngón tay thon dài đặt sát môi, hạ thấp giọng nói: “Mộ Mộ tối hôm qua sốt cao, để cô ấy nghỉ ngơi một chút."
Sau khi Phó Hàn Tranh bể tiểu Đường Đậu xuống nhà, thím Lan thấy được bộ dạng mệt mỏi của Phó Hàn Tranh, rõ ràng là chưa nghi ngơi đủ. "Cậu chủ ba, cậu cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, tối hôm qua cậu chăm sóc cho cô chủ ba, chắc chắn là vẫn chưa nghỉ ngơi đủ." Hơn nữa, cánh tay phải của cậu chủ ba, rõ ràng là sau vụ tai nạn lần trước, đã điều trị khỏi rồi, nhưng sao đột nhiên lại phát tác lại chứ?
Lẽ nào là tối hôm qua cậu chủ ba ôm cô chủ ba ngủ cả một đêm sao?
Phó Hàn Tranh giơ tay xoa đầu của tiểu Đường Đậu, đứa bé đang cúi đầu ăn sáng, thi thoảng còn đặt một miếng trứng đến cạnh miệng của anh, bảo anh ăn. Anh ngẩng đầu nhìn vào phòng ngủ, giọng khàn nói: “Không cần đâu, đợi Đường Đậu ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi.”
Thím Lan đơ ra, “Hả? Cậu chủ ba không đợi cô chủ ba tỉnh lại sao?"
Người cô không muốn nhìn thấy nhất bây giờ, e rằng chính là anh rồi. "Nhìn thấy tôi, lại không vui vẻ gì, đợi cô ấy tỉnh lại, thím nấu chút cháo khai vị cho cô ấy ăn, để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, đừng cho cô ấy chạy lung tung."
Thím Lan gật gật đầu, “Vâng"
Tiểu Đường Đậu uống sữa, chiếc miệng nhỏ in một vòng màu trắng, ngửa khuôn mặt đáng yêu lên, ngây thơ hỏi: “Bố ơi, tại sao Mộ Mộ nhìn thấy bố lại không vui? Đường Đậu nhìn thấy bổ liền rất vui mà! Bố làm cho Mộ Mộ tức giận rồi sao?" "Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm, mau ăn sáng đi."
Tiểu Đường Đậu chu miệng ra, dùng giong sữa “” một tiếng, phản bác nói: "Con không phải là trẻ con đâu nhé, đợi Mộ Mộ có em bé, thì con sẽ là chị rồi!" Ánh mắt của Phó Hàn Tranh bỗng trở nên sâu lắng, nếu như tiểu Lan thực sự mang thai, có lẽ, sẽ là chuyện tốt... Thím Lan cười nói: "Phải đó, tiểu Đường Đậu là người lớn đấy, bây giờ đã không ngủ nướng nữa rồi, mới sáng sớm liền dậy rồi bảo lão Lưu đưa con bé đến Tiên Thuỷ Vinh đấy."
Phó Hàn Tranh đưa tiểu Đường Đậu rời khỏi biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh chưa lâu, thím Lan đang ở trong bếp nấu cháo đậu xanh và ngó, Mộ Vi Lan đã tắm rửa xong xuôi đi xuống tầng. “Cô chủ ba, cô tỉnh rồi à, cậu chủ ba đã đưa tiểu Đường Đậu đi học rồi, vừa đi chưa được lâu." Nhìn thấy thím Lan, cô có chút bất ngờ, "Thim Lan, sao thím vẫn ở đây?”
Tiểu Đường Đậu đi rồi, thím Lan chẳng phải nên quay về nhà họ Phó sao? "Cậu chủ ba bảo tôi ở lại chăm sóc cô, nói cô chủ ba tối hôm qua sốt cao có chút khó chịu, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, còn đặc biệt dan dò tôi nấu cháo khai vj cho cô ăn." Mộ Vi Lan chau mày, nhưng lại không hề cảm động
Có vẫn chưa quên tối hôm qua Phó Hàn Tranh lật long với Hạ Tuyết Tinh, nhưng hôm nay khi cô ngủ dậy, lại nằm ở trên giường mà tối hôm qua anh ngủ cùng với Hạ Tuyết Tinh, sau khi ngủ dậy lập tức đi tắm rửa, trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường,
Phó Hàn Tranh đột nhiên đối tốt với cô như vậy, e là có ý đồ khác rồi? "Thim Lan, cháu không muốn ăn, cháu sắp xếp một chút rồi đi làm đây."
Thim Lan không kìm được nói: “Cô chủ ba, tối hôm qua cậu chủ ba đã chăm sóc cô cả đêm, sáng nay khi tỉnh dậy, vô cùng hốc hác, vả lại chắc tối qua cô ngủ đè lên cánh tay của cậu ấy cả một dêm, sáng nay tôi nhìn thấy cánh tay phải của cậu ấy không được bình thường, lúc bế tiểu Đường Đậu trông rất khổ sở, e là vết thương cũ lại tái phát rồi."
Mộ Vi Lan đang quay lưng, ảnh mặt bỗng run rẩy.
Cô dừng chân, nhớ lại tối hôm qua hình như cô thực sự đã đè lên một cánh tay, được người khác ôm chặt, rất có cảm giác an toàn, lẽ nào không phải là áo giác của cô, mà thực sự là Phó Hàn Trânh đã ở bên cô cả đêm sao?
Thím Lan lại nói: "Cô chủ ba, cậu chủ ba sáng nay còn nói, cậu ấy đưa tiểu Đường Đậu đi trước, không thì lại khiến cô không vui, cô và cậu chủ ba... đang cãi nhau sao?"
Mộ Vi Lan hơi hơi chau mày, anh rõ ràng hợp tác với Hạ
Tuyết Tinh để đối phó với cô, bây giờ lại hà tất phải giả bộ sâu đậm chứ? Cô không nói gì, đi thẳng lên trên tầng. Nhưng lên tầng, trong đầu cô lại nhớ lại những lời thím Lan nói.
Vụ tai nạn xe lần đó, cánh tay phải của anh bị thương rất nghiêm trọng, tối hôm qua lại bị cô đè lên cả một đêm, không lẽ thực sự có vấn đề gì sao?
Nhưng lý trí lại nói với cô, cho dù cánh tay phải của Phó Hàn Tranh có bị tàn phế đi nữa, thì có liên quan gì đến cô chứ? Tàn phế thì không phải càng tốt sao? Cô vốn dĩ chính là tìm anh để báo thù. . ngôn tình hài
Cô giơ tay đang chuẩn bị cầm túi xách, ánh mắt đặt lên trên mu bàn tay hôm qua bị Hạ Tuyết Tinh dùng nước nóng làm bỏng của mình, đã không sao nữa rồi.
Lẽ nào là tối hôm qua Phó Hàn Tranh đã giúp cô bôi thuốc sao?
Trong lòng, không thể kiềm chế được hơi hơi xúc động.
Sau khi Phó Hàn Tranh mở một cuộc hop, cánh tay phải lại cảm thấy đau.
Từ Khôn thấy cánh tay phải của anh di chuyển chậm rãi, hỏi: “Boss, cánh tay phải của anh có phải sau tai nạn xe lần trước vẫn chưa hồi phục lại không? Có cần đi kiểm tra một chút không?" "Không cần.”
Chắc là tối hôm qua bị Mộ Vi Lan đè lên quá lâu, nên cơ bắp và xương có chút tế.
Nhớ đến người phụ nữ đó, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại về
Tiên Thuỷ Vịnh. “Mộ Vi Lan đã dậy chứ?"
Thím Lan có chút do dự nói: "Cô chủ ba đã dậy rồi, nhưng cũng không ăn cháo tôi nấu, tắm rửa xong liền đi làm rồi." Phó Hàn Tranh ánh mắt tối sầm lại, người phụ nữ này, rốt cuộc khi nào mới có thể nghe lời đây? Hay là nói, cô vừa hạ sốt, thì đã không chờ đợi được mà chạy đến Ả Hoa gặp Kỳ Ngạn Lễ rồi?
Nghĩ đến đây, cơn tức giận kiềm chế ở trong lòng của Phó Hàn Tranh, lại dần dần tái phát. Đoạn ghi âm của Thẩm Uyển Yêu cho anh nghe, từ đầu đến cuối là cái hổ trong lòng của Phó Hàn Tranh.
Anh chỉ cần nhớ đến Mộ Vi Lan tối hôm đó ở trong biệt thự của Kỳ Ngạn Lê, cho dù chỉ là nghĩ, anh cũng phát hiện mình không thể chịu đựng được!
Ngón tay cầm cào điện thoại của Phó Hàn Tranh, trở nên tái mét.
Từ Khôn dè dặt lên tiếng hỏi: "Boss, năm phút nữa, còn có một cuộc họp, vẫn tiếp tục chứ? Hay là anh muốn nghi ngơi một chút?" “Hoãn lại, tôi phải ra ngoài một chuyến
Khi Mộ Vi Lan nhận cuộc điện thoại của Phó Hàn Tranh gọi đến, bộ phận thiết kế cũng vừa họp xong.
Cô nhìn vào cái tên ở trên màn hình, đơ ra một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nghe máy.
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông: "Xuông đây đi, tôi đang ở dưới sảnh của Á Hoa."
Mộ Vi Lan cản môi, hít một hơi sâu, "Tổng giám đốc Phó, bây giờ tôi đang làm việc, không thể rời khỏi vị trí làm.."
Cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã ngắt lời cô: “Em không xuống cũng được, nhưng anh cũng không ngại đi lên đó tìm em đầu."
Mộ Vi Lan biết, Phó Hàn Tranh nói được làm được, nếu như Phó Hàn Tranh thực sự đến bộ phận thiết kế, thì chắc chắn sẽ xảy ra sóng to gió lớn.
Sau khi cô cúp máy, liền tìm một cái cớ, rồi rời khỏi bộ phận thiết kế.
Từ Ả Hoa ra ngoài, cô vừa nhìn liền thấy một chiếc xe Maybach màu đen sang trọng, dừng đỗ cách. Toà nhà Á Hoa không xa.