Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

chương 228: cô ấy ở bên cạnh một phó hàn tranh khác rất vui vẻ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó Hàn Tranh ngồi trên ghế xoay, đôi mắt đen sâu thẳm, sắc mặt lạnh lùng, phong thái trang nghiêm. Mấy năm không gặp, thời gian trôi qua không những không để lại nét xấu trên khuôn mặt của người đàn ông này, mà còn gia tăng sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Bỏ qua bệnh tâm thần phân liệt của Phó Hàn Tranh, người đàn ông này thật sự như là một đứa con cưng của ông trời. Người đàn ông này, đẹp trai, thông minh, tài giỏi và cao quý.

Tiêu Á bị thu hút bởi sự hoàn hảo của Phó Hàn Tranh đến mức cô ta không còn cảm xúc nào với những người đàn ông khác.

Năm đó khi cô ta biết bệnh tình của Phó Hàn Tranh, cô ta moi nhận ra rằng minh chưa từng thực sự hiểu người đàn ông này, và chưa từng liên quan đến mặt mà anh không muốn cho người khác biết.

Tình cảm của Tiêu Á đối với Phó Hàn Tranh rất phức tạp. Cô ta si mê anh nhưng lại sợ hãi, ngay cả khi cô ta không sẵn sàng ở bên cạnh anh, cô ta cũng không muốn nhìn thấy anh ở bên cạnh người phụ nữ khác.

Cô ta không thể có được anh, cô ta cũng không muốn người phụ nữ khác có được Phó Hàn Tranh.

Thấy Phó Hàn Tranh im lặng, Tiêu Á khoanh tay và khẽ mỉm cười: "Sao anh không nói nữa?"

Phó Hàn Tranh chậm rãi đóng nắp bút, anh không nhìn thẳng vào cô ta: “Đối với người ra đi không một lời từ biệt và không mời mà tự đến, lại còn vừa gặp mặt đã de dọa tôi, cô mong tôi có thể nói gì với cô?"

Anh mắt của Phó Hàn Tranh võ cùng lạnh lùng Tiêu Ả biết, Phó Hàn Tranh thực sự tức giận, bởi vì Phó Hàn Tranh ghét bị người khác uy hiếp, huống chi là bị đe dọa bởi một người phụ nữ. "Anh biết là em không hề muốn uy hiếp anh, là do anh ép em."

Phó Hàn Tranh đan tay vào nhau và nói: “Bây giờ cô cũng gặp tôi rồi, cô gặp tôi rốt cuộc là muốn nói cái gì? Nếu là ôn lại chuyện cũ, tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói." "Phó Hàn Tranh, năm đó khi nhân cách thứ hai của anh xuất hiện thực sự là đã khiến em sợ chết khiếp. Em nghĩ bất kỳ cô gái nào gặp tình huống như vậy cũng sẽ sợ hãi. Bạn trai của mình bị tâm thần phân liệt, phản ứng đầu tiên chắc chắn là muốn trốn tránh, đó là phản ứng bình thường của con người...”

Tiêu Á vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh cười khẩy và ngắt lời cô ta: “Vậy thì sao? Tôi nên tha thứ cho sự sợ hãi của cô? Cô Tiêu, tôi chưa từng trách cô, cũng chưa từng hận cô. Nếu hôm nay cô đến đây là muốn cầu xin sự tha thứ của tôi, vậy thì rất đơn giản, tôi đã tha thứ cho cô, cô có thể rời đi rồi."

Hàn Tranh!” Tiêu Ả cau mày: “Lần này em trở về, em nhận ra mình vẫn luôn yêu anh, em..."

Phó Hàn Tranh chế giễu: “Cô Tiêu, chắc không phải cô muốn nói với tôi, khi cô hẹn hò với người đàn ông khác trong lòng cô vẫn nhớ đến tôi đấy chứ? Sao thế, không sợ nhân cách thứ hai của tôi nữa à? Yêu đến mức sẵn sàng ở bên cạnh “bệnh nhân tâm thần" mà cô luôn miệng nói?"

Tiêu Á hít một hơi thật sâu và nói: “Em biết bây giờ anh đang tức giận, em không cãi nhau với anh. Nhưng theo em biết, người vợ tương lai của anh dường như không biết bệnh tình của anh phải không? Nếu cô ấy biết, anh có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không sợ hãi không? Cô ấy sẽ không chạy trốn khỏi anh như em hồi đó?"

Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh trùng xuống, sau đó anh kiên định nói: "Cô ấy sẽ không, Tiêu Á, đừng so sánh cô ấy với cô, cô không xứng đáng."

Khuôn mặt của Tiêu Á đỏ bừng vì tức giận, cô ta nghiến răng nói: “Hừ, anh tự tin như vậy sao?" “Đương nhiên, vợ tương lai của tôi ở bên cạnh nhân cách thứ hai của tôi rất vui vẻ và hạnh phúc, không phiền cô Tiêu đây phải lo lång."

Tiêu Á kinh ngạc và sửng sốt, cô ta muốn nói thêm gì đó, nhưng bên ngoài vang lên tiếng gõ của. “Cộc cộc cộc." "Boss, cuộc họp sắp bắt đầu. Các giám đốc khác đã đến rồi, chỉ chờ anh qua đó.”

Phó Hàn Tranh đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cô Tiêu, tôi phải đi họp đây, không tiễn."

Tiêu Á siết chặt nắm tay, cô ta muốn phát điên, nhưng không thể không rời đi.

Khi Tiêu Á ra khỏi văn phòng, cô ta hằm hằm sát khí trừng mắt nhìn Từ Khôn đứng ở cửa, Từ Khôn lịch sự nói: “Cô Tiêu đi thong thá, không tiễn."

Sau khi ngồi lên xe, Tiêu Á cố gắng ổn định lại tâm trạng.

Phó Hàn Tranh nói, vợ tương lai của anh ở bên cạnh nhân cách thứ hai của anh rất vui ve?

Sao có thể như thế được!

Cô ta không tin người bình thường sẽ không sợ Phó Hàn Tranh là người tâm thần phân liệt!

Tiêu Á cầm tập tài liệu dưới ghế lên, cô ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tập tài liệu, lạnh lùng nói: "Mộ Vi Lan, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi. Tôi muốn xem xem, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà dám ngồi lên vị trí của bà Phó!"

Mộ Vi Lan cầm điện thoại và vẫn đang vui vẻ về chuyện Wechat Moments, Lục Hi Bảo gọi điện tới.

Vừa nhấc mới, một giọng nói hoảng hốt của Luc Phi Bảo vang lên. "Vi, Vi Lan, mình, mình phải làm sao đây, mình, mình, mình..."

Mộ Vi Lan cau mày, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng: "Sao vậy? Cậu từ từ nói, đừng căng thẳng" "Minh, mình...mình ngủ với Giang Thanh

Việt rồi!"

Khóe miệng Mộ Vi Lan khế giật, cô im lặng vài giây rồi điềm tĩnh nói: “Vậy cũng tốt mà, tạm biệt Trì Quân, sà vào vòng tay của Giang Thanh Việt. Mình nghĩ, Giang Thanh Việt đáng tin tưởng hơn Trì Quân rất nhiều."

Lần này đến lượt Lục Chỉ Bảo sững sờ: “Mộ Vi Lan! Cậu đang đùa với mình sao? Người mình ngủ là Giang Diêm Vương đấy! Mẹ kiếp, mình không muốn có một chút quan hệ nào với anh ấy!”

Lẽ nào tối qua cô uống say nên đã cưỡng hiếp Giang Diêm Vương rồi?

Nếu thật là như vậy, lát nữa khi Giang Diêm Vương tỉnh dậy, có khi nào anh ấy sẽ bẻ gãy cổ cô không?

Cô dường như nghe thấy một tiếng "cà-rắc", cô vô thức rụt cổ lại. “Giang Thanh Việt nói gì?" "Anh ấy vẫn chưa tỉnh! Mình đang nghĩ mình có nên trốn trước không!"

Cô vừa vứt lời, một giọng đàn ông bên ngoài lạnh lùng hét lên: “Lục Hỉ Bảo! Mở cửa cho tôi!" "Mình, mình không nói với cậu nữa! Nói chuyện sau nhé!”

Lục Hỉ Bảo vội vàng cúp điện thoại và áp người vào cánh cửa, cô sợ Giang Thanh Việt sẽ đập cửa xông vào. “Bây giờ vẫn chưa thể mở cửa được! Anh trả lời mấy câu hỏi của tôi trước đã!”

Giang Thanh Việt đứng trước cửa, cau mày và nhẫn nại đứng bên ngoài cửa: “Hỏi!" "Chúng ta...tối qua chúng ta thực sự đã trải qua tình một đêm rồi sao?"

Tình một đêm!

Ba từ này chọc đến thần kinh của Giang Thanh Việt.

Từng từ đều khiến Giang Thanh Việt nổi giận.

Giang Thanh Việt nén nhịn sự tức giận trong lòng: “Cô nghĩ sao?" “Mở cửa!” “Còn một câu hỏi thứ hai! Ai là người chủ động trước?"

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên ranh mãnh, lộ ra một hàm răng trắng muốt, một sự xảo quyệt lóe lên trong mắt anh, anh thốt ra một từ: “Cô."

Lục Chỉ Bảo dựa vào cửa và khóc, cô ngủ với ai không ngủ, lại động vào người xấu xa nhất!

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở dài, lấy hết can đảm để mở cửa ra, cô ủ rũ nói: “Mặc dù tối qua tôi cưỡng bức anh, nhưng ít nhất anh cũng là đàn ông, tôi là phụ nữ. Nói thể nào cũng là do anh. Hơn nữa đó là lần đầu tiên của tôi, tôi không tính toán với anh. Chúng ta cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra..."

Ánh mắt đang nhìn về phía cô dần đóng băng lại.

Lục Chỉ Bảo rùng mình, thân thể cô khẽ run lên, cô từ từ ngẩng đầu lên...

Đập vào mắt cô là một thân hình trần truồng đầy sức hấp dẫn...cơ bắp vô cùng hoàn hảo...

Lục Chỉ Bảo nuốt nước bọt.

Sau đó, cô đỏ mặt, hai tay che lên mắt: "Anh, anh mặc quần áo vào trước đi!” “Sao thế, sợ mình không kiềm chế được à?"

Bộ ngực quyến rũ đó tiến gần lại cô, ép cô dựa sát vào cửa. “Lục Hỉ Bảo, tôi không chơi tình một đêm." Lục Hỉ Bảo vô thức hỏi: “Vậy anh chơi cái gì?"

Giang Thanh Việt nhếch môi: “Tôi chỉ chơi tình đêm hợp pháp.”

Lục Hỉ Bảo đầu óc trống rỗng, cô bối rối và mơ hồi. Tình đêm hợp pháp? Đó là cái quái gì vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio