Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

chương 555

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 555:

Tống Kiều liếc mắt nhìn theo bóng lưng Giang Thanh Việt rồi nói: ‘Người ta không muốn được một cô gái như tôi chăm sóc đâu.”

Nhưng mà người đàn ông đó hoàn toàn không quan tâm, cũng không quay đầu lại, anh hung hăng nói: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cẩn thận mạng của cô đó”“

Tống Kiều: ‘Ô, tôi sẽ thay anh chăm sóc cho cô ấy thật tốt”

Lục Hỉ Bảo: “…

Sau khi Giang Thanh Việt rời đi, Lục Hỉ Bảo cắn bờ môi tái nhợt, đôi mắt ngập nước hơi ửng đỏ, trông có phần buồn khổ.

Thầy không cần cô nữa có phải không?

Tống Kiều quan sát Lục Hỉ Bảo một chút, cô ấy nhìn cô rồi hỏi: “Em khóc à?”

Lục Hỉ Bảo dụi mắt một cái, nghiêng người nằm ngủ, cô đưa lưng về phía Tống Kiều, mạnh mẽ nói: “Không có, mắt hơi cay mà thôi.”

“Đúng đấy, bây giờ em có khóc thì tên Sói Trắng lòng dạ độc ác kia cũng không nhìn thấy được.”

Càng nói, Lục Hỉ Bảo càng thấy khổ sở, từ khi bị nước ta bắt cóc ở Bắc Thành, mãi đến khi tới đây, thật ra tạm thời cô cũng không biết đây là nơi nào cả, cách thiên sơn vạn thủy và nhiều ngày sợ hãi, nhớ nhà đến ăn ngủ không ngon, vậy mà thầy còn lạnh nhạt với cô… cô càng thấy đau lòng, nước mắt không giữ nổi cứ chảy xuôi, cô đưa tay lén lau nước mắt.

Tống Kiều thấy cô gái nhỏ khóc thật, nhưng vẫn hỏi một câu cần thiết: “Cái đó, giờ em cần bổ sung thể lực, em ăn cơm không?”

Vừa nghe đến ăn, Lục Hỉ Bảo gật đầu ngay lập tức, giờ cô đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, cho dù muốn khóc cũng phải ăn cho no rồi khóc.

Tống Kiều rời khỏi phòng cấp cứu, đi tới căn tin lấy cơm cho cô gái nhỏ.

Sau khi lấy xong, đang chuẩn bị bưng tới phòng y tế thì giữa đường lại bị Giang Thanh Việt ngăn lại.

Giang Thanh Việt nhìn mấy món ăn trong đĩa mà Tống Kiều đang bưng, anh hơi nhíu mày như ghét bỏ: “Gần đây sao đồ ăn trong căn tin kém vậy?”

Tống Kiều: “… Thức ăn ở đó vẫn vậy mà.”

Giang Thanh Việt cầm một hộp chocolate đưa cho Tống Kiều: “Cô ấy thích ăn cái này, để ý cho cô ấy ăn đi.”

Chocolate chữa hạ đường huyết hiệu quả nhất.

Tống Kiều nhìn anh với thâm ý khác: “Một người đàn ông như anh mà lại giấu đồ ngọt từ khi nào thế?”

Giang Thanh Việt không thèm để ý đến lời trêu chọc của cô, xoay người chuẩn bị đi thì lại bị Tống Kiều từ tốn nói: “Quên chưa nói, vừa nãy cô gái nhà anh khóc đấy, ngay lúc anh vừa đi, là anh làm cho cô ấy khóc rồi.”

Tống Kiều mang thức ăn và hộp chocolate đi vào phòng y tế.

Lục Hỉ Bảo ngửi thấy mùi đồ ăn thì tâm trạng trở nên tốt hơn nhiề Tống Kiều kéo cái bàn nhỏ trên giường ra, đưa cơm và đũa cho cô: “Mau ăn đi, ăn xong sẽ không đau đầu nữa.

Em bị tụt huyết áp thì sau này nên mang theo kẹo bên người, mặc dù không phải là chuyện lớn, nhưng nếu bị choáng thì vẫn rất nguy hiểm”

Lục Hỉ Bảo gật đầu: “Cảm ơn chị.”

Tổng Kiều đưa hộp chocolate cho cô: “Hộp chocolate này là do chàng trai nhà em đưa cho đấy, bảo chị trông em ăn hết”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Hỉ Bảo đột nhiên đỏ ửng lên: “Em, em đã chia tay với anh ấy rồi, anh ấy không phải là chàng trai của em…..”

Nửa câu sau, Lục Hỉ Bảo nói rất nhỏ.

Tống Kiều như thể nghe được tin tức gì hot lắm: “Cho nên, em với Giang Thanh Việt từng yêu nhau thật sao?”

Lục Hỉ Bảo gật đầu, có chút thẹn thùng.

Tống Kiều giơ ngón tay cái lên với Lục Hỉ Bảo: “Em gái, em đúng là giỏi thật. Em phải biết là, bên cạnh anh ta đến con muỗi cái cũng không có, anh ta có thể yêu đương với em thì quả thực đã mở mang tầm mắt của chị rồi”

Lục Hỉ Bảo ngây ra, cô vô thức nhìn Tống Kiều: “Nhưng mà…chị với Nguyệt Như Ca đều là phụ nữ hết mà”

“Ồ, em nói bọn chị à, bọn chị và anh ta là chiến hữu, chiến hữu thì không tính là phụ nữ đâu. Như em thì mới tính”

Tống Kiều nở nụ cười sâu xa nhìn cô một lúc, sau đó còn thúc giục: “Mau ăn đi, nếm thử mùi chocolate chàng trai nhà em cho thế nào.”

Vành tai của Lục Hỉ Bảo đỏ bừng.

Bàn tay nhỏ lấy một viên, bóc lớp giấy bạc ra rồi đưa vào miệng…Rất ngọt, vị đậm đà và rất ngon.

“Ngon không?”

Lục Hỉ Bảo không kiềm được mà cong khóe môi lên: “Ngon”

“Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Tống Kiều nhìn cô gái nhỏ này, trong lòng lại sục sôi nhiều chuyện, cô ấy thắc mắc hỏi: “Em với Giang Thanh Việt quen nhau thế nào vậy?”

Lục Hỉ Bảo cảm thấy người chị trước mặt này rất dịu dàng, hơn nữa còn biết cách nói chuyện, không châm biếm và khó tiếp xúc giống như Nguyệt Như Ca. Rất rõ ràng là, Tống Kiều không có thái độ thù địch với cô. Ở đây, ngoài Giang Thanh Việt ra, Lục Hỉ Bảo không quen biết ai cả, đương nhiên cô sẽ nảy sinh cảm giác gần gũi với Tống Kiều.

Lục Hỉ Bảo cũng vui vẻ chia sẻ với cô ấy, cô nói: “Lúc em sắp tốt nghiệp đại học, đi bệnh viên thực tập, trong bệnh viện anh ấy là***”

“Trùng hợp vậy à?”

Tống Kiều xoa cằm, cứ cảm giác có gì đó kỳ lạ.

Anh chàng Giang Thanh Việt này có âm mưu từ lâu đối với cô bé này rồi nhỉt Lục Hỉ Bảo cũng muốn biết được gì đó từ Tống Kiều, thế nên cô hỏi: “Nếu chị đã là chiến hữu của anh ấy…Chị có thể nói cho em biết, công việc của hai người lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm phải không?”

Tống Kiều chớp mắt nhìn cô: “Lo cho anh ta à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio