Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

chương 585

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 585:

“Tay anh làm sao vậy?”

Lục Hỉ Bảo tinh mắt nhìn thấy, tay anh có không ít mấy nốt giống như bị kim đâm.

“Không sao, anh mua nhầm cá, không phải loại cá chuyên dùng để nấu cá xào dưa, con cá này nhiều xương, khi xử lí anh bị đâm vài lần. Em nếm thử xem sao, nếu ngon, ngày mai anh lại mua một con về nấu thử”

Lục Hỉ Bảo gắp một miếng thịt cá, chưa ăn xong cô đã gục mặt xuống, nước mắt tuôn rơi.

Giang Thanh Việt ngơ ngác: “Sao vậy? Không ngon sao?”

Vậy cũng không đến mức phải khóc chứ?

Lục Hỉ Bảo lắc đầu: “Cá rất ngon. Em xin ôm nay em quá tuỳ hứng rồi, nhưng em không biết tại sao lại muốn nổi giận với anh”

Giang Thanh Việt đưa tay xoa đầu cô: “Trước mặt anh em càng không kiêng dè gì cả, anh càng thích”

“Nhưng nếu em cứ giống như thế này, có ngày anh sẽ ghét em mất”

“Không thể, mãi mãi cũng không”

Lục Hỉ Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn anh, nhân tiện hỏi: “Cho dù em làm những việc khiến anh không thích, cho dù em làm những việc anh không đồng ý, anh có ghét em không?”

“Chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều có thể tiếp nhận cả”

“Thật sao?” Mắt cô càng sáng hơn.

Cho dù cô mang thai? Anh cũng sẽ không tức giận hay sao?

Nhưng anh đã từng nói, không thích trẻ con, hiện tại cũng không muốn có con.

“Thật”

Lục Hỉ Bảo nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhét miếng dưa chua vào miệng, cô đang định nói: “Em có chuyện muốn nói với anh”, Giang Thanh Việt đã nhanh miệng nói trước: “Em yêu à, anh có chuyện cần nói với em”

“Gì, gì cơ?”

“Hôm nay anh nhận được ám hiệu và mật lệnh, mấy ngày tới có thể anh phải về tổ chức”

Lục Hỉ Bảo cắn môi: “Vì thế hôm nay anh mới để mặc em làm loạn, vì anh phải đi rồi, cho nên anh mới bao dung em như vậy, đúng không?”

Nhất thời, cảm giác tủi thân đan xen cùng tức giận trào dâng trong lòng của Lục Hỉ Bảo.

“Sao lần nào đợi tới lúc sắp đi anh mới chịu nói với em vậy, em biết công việc của anh cần giữ bí mật, ngay cả em cũng không thể nói ra, nhưng anh đã nói em là người nhà của anh mà, vậy người nhà cũng không được biết lịch trình của anh sao?”

“Bảo, hôm nay anh mới nhận được tin, trước đó…”

Giang Thanh Việt còn chưa nói dứt câu thì Lục Hỉ Bảo đã cắt ngang, cô gái ngưỡng cổ lên, mắt đỏ hoe nhìn anh: “Vậy anh nói cho em biết đi, lần này anh phải đi đâu vậy, đến sa mạc hay rừng mưa nhiệt đới, phải đi bao lâu nữa, có phải trước khi anh về thì bọn mình không thể liên lạc với nhau không?”

Giang Thanh Việt mấp máy môi một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Anh… anh không thể nói với em những chuyện này được.

Hơn nữa, biết chuyện cũng không có gì tốt cho cô, trái lại còn đẩy cô vào vòng nguy hiểm.

Lục Hỉ Bảo cắn môi: “Vậy anh muốn em chờ anh bao lâu đây, một tuần, mười ngày, nửa tháng, hay là một tháng, nửa năm? Giang Thanh Việt, em biết em nói như thế vừa ích kỷ vừa xốc nổi, nhưng bây giờ em rất thiếu cảm giác an toàn, em không biết anh phải đi làm gì, trong bao lâu, em chỉ có thể đợi anh thôi, nhưng em không biết mình sẽ chịu đựng được tới khi nào nữa, có thể kiên trì đến lúc nào… Giang Thanh Việt, tới bao giờ anh mới có thể ở bên cạnh em mỗi ngày đây”

Một hồi lâu sau, Giang Thanh Việt vẫn không thể trả lời.

với chuyện này, dường như ngoại trừ nói xin lỗi ra thì anh không còn gì để nói.

Anh muốn giơ tay lên giúp cô lau nước mắt nhưng cô lại tránh đi, Lục Hỉ Bảo quay người đi thẳng về phòng ngủ, đóng sâm cửa lại.

Cô dựa vào phía sau cánh cửa, che mặt lại.

Không biết vì sao đêm nay cô lại nổi nóng với anh như thế, cô không muốn như vậy, nhưng cảm giác tủi thân chất chồng trong lòng cứ trào ra, cô cũng muốn làm một người bạn gái hiểu chuyện hiền lành, mỉm cười nói tạm biệt với anh, cho anh một cái ôm tạm biệt, sau đó ngoan ngoãn yên lặng đợi anh về.

Nhưng Lục Hỉ Bảo phát hiện mình không thể dễ dàng chấp nhận như tưởng tượng, cô cũng không vĩ đại đến thế.

Cô chỉ muốn ở bên anh mỗi ngày, mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy anh, nói tiếng chào buổi sáng, buổi tối có thể chúc ngủ ngon.

Có người bạn gái nào chấp nhận được việc bạn trai mình liên tục mất tích chứ, có muốn tìm anh cũng không biết làm sao, hoàn toàn không thể nào liên lạc, chỉ có thể ngồi chờ, bao gồm cả việc không thể chờ được nữa.

Cô rất muốn ôm lấy anh, nói với anh rằng, Giang Thanh Việt, em mang thai rồi, anh đừng đi nữa có được không.

Nhưng Lục Hi Bảo biết bản thân mình không thể nào cản được.

Cô ngồi sau cửa một lúc lâu, thậm chí đến lúc trái tim cũng mệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio