Hàn Uyển Nhi khẽ công người lên phối hợp với anh. Hai chân dài lại thẳng táp mở ra để bàn tay ai đó tiến vào. Tách hai mảnh hoa ướt át ra:
- Nơi đây của em thật là mền và ấm...
Dừng lại một chút lại nói tiếp: Thật là muốn đâm chết em..
Hàn Uyển Nhi mở to mắt nhìn anh thật không thể tin nổi, anh lại nói ra những lời như thế!
Nhưng không sao chỉ cần nói với mình cô là đủ.
Ngón tay anh đưa vào bên trong cô vách tường thịt non mút chặt ngón tay anh, dm thủy không ngừng ra.
Hàn Uyển Nhi chỉ biết thở hổn hển đắm chìm trong dục vọng.
Cảm thấy đủ ướt rồi anh rút ngón tay của mình ra ngoài, đưa miệng mút mạnh đỉnh hồng trên ngực cô, tay kia lại nhào nặn thành mọi hình dạng.
- Ư... Ư em xin.... a..n..h đừng.... trê..u..em.....nữa...
- Được như em muốn.....
Mạc Phong dùng gậy tht đã cưng cứng của mình đưa vào tiểu huyệt.
- A.... a.... đau... đau..quá... tiếng la thất thanh của cô anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn để lấy lại dục vọng cho cô.
- Ngoan chút sẽ hết đau....
Hàn Uyển Nhi cảm thấy muốn lấy dao cắt đi cái thứ đang ở bên trong mình vậy.
Nhưng cơn đau vừa đi khoái cảm lại đến. Biết cô thích ứng được anh ra vào nhanh hơn.
- Chậm... chậm... mộ..t chú...t...Ư....Ư......
Nghe được lời cầu xin của cô như lời khích lệ của cô anh ra vào càng nhanh hơn.
Đàn ông là một loại động vật bậc cao đầy nguy hiểm, không cần phải học cũng biết những nơi nhạy cảm của phụ nữ mà tiến đến.
Anh đút vào đến lút chạm đến tử cung của cô.
- Đừng... chậm... chậ..m
Sau một lúc
Hàn Uyển Nhi lên đỉnh phun ra mật dịch. gậy tht của anh cảm nhận được thủy của cô tưới trên phân thân của mình.
Mạc Phong thúc càng mạnh vào trong gầm lên phun trào mần móng của mình vào bên trong cô.
Nằm lại ôm Hàn Uyển Nhi một lát anh đưa cô đến phòng tắm làm vệ sinh cho cô.
Rồi trở về ôm cô vào lòng ngủ.
Mơ mơ màn màn Hàn Uyển Nhi cảm nhận được ai đó đi chuyển cơ thể mình. Mở nhẹ đôi mắt thì ra Mạc Phong đang ôm cô đi đâu đó nhưng vì quá mệt cô cũng mặc kệ.
Lúc Hàn Uyển Nhi tỉnh lại đã ở trên máy bay, nhưng ở đây không có ai lại bày trí như trong nhà chắc là máy bay tư nhân.
Cô bước ra khỏi phòng liền thấy một chiếc ghế to Mạc Phong ngồi trên đó tay cầm ipad nghe Lâm Ân báo cáo gì đó.
Hàn Uyển Nhi bước đến bên ghế không ngại gì ngồi vào lòng Mạc Phong.
- Bên phía Trung Đông đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Ông ta mời chúng ta qua chỉ để mượn thế ngồi lên chức lão đại của bang.
- Được rồi. Lui ra đi.
Lâm Ân lặng lẽ rời đi rồi nghĩ: Chủ nhân thật trọng sắc khinh công việc mà. ...
Mạc Phong chuyển người vuốt ve cô như sủng vật.
Anh sợ cô ngủ không đủ giấc nên mới thay đồ rồi ôm cô máy bay luôn.
Anh muốn đi đến đâu cũng có cô bên cạnh.
- Anh à.
- Hử....
- Hôm nay là ngày không ăn toàn lỡ đâu có thai thì sau.
Mạc Phong nghe trong lời nói cô không ra sắc thái gì nhưng cũng đáp lại.
- Sinh ra chứ sao!? Chẳng lẽ em sợ anh không có tiền nuôi em.
- Không phải chỉ là.... em chưa muốn có thai bây giờ.
Anh vuốt nhẹ tóc, hôn nhẹ lên môi cô thì thầm vào tai:
- Để theo tự nhiên đi....
Nhưng trong đầu lại nghĩ: Theo tự nhiên cái gì chứ, anh mới là người quyết định cô có thai hay không.
Anh nói vậy chỉ là chiều cô thôi. Mới vừa ôm ngọc trong tay không muốn làm nàng giận đâu.
Có con rồi cũng tốt buộc cô bên anh suốt đời.
..........