Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đến nơi thì trời đã nhem tối, thêm phần đây là căn nhà hoang nên cảm thấy có một luồn khí lạnh chạm vào da thịt.
Mạc Phong và Hàn Uyển Nhi bị đưa đến căn phòng trống.
Từ xa nghe được tiếng bước chân đang đến gần.
- Hahahahah Mạc lão đại cũng có ngày hôm nay sao... còn đây....
Nói đến đây tên đứng đầu bang PlayBoy là tên Ken nhìn sang Hàn Uyển Nhi với ánh mắt thèm khát nhất là lúc này cô mặc chiếc aó để lộ ngực của mình lắp ló dưới lớp aó sơ mi đen làm nó thêm thập phần quyến rũ.
- Chẳng phải người phụ nữ của Mạc lão đại sao...! Hahaha - tên Ken cười lớn.
Trong lúc đó Lâm Ân đã kết nối với thiết bị định vị được gắn trên chiếc nhẫn của Mạc Phong." Chuẩn bị đi đến khu nhà hoang trên đường XX - Lâm Ân lệnh cho đám thuộc hạ.
Quay lại với Mạc Phong và Hàn Uyển Nhi.
Cô đang tỏ ra run sợ Ken đến gần năng mặt cô lên. " Mỹ nhân tối nay hãy ở bên anh làm anh thoải mái nha...hahahahah. Hai tên thuộc hạ đang cầm súng cũng khoái chí cười to nếu đại ca vui vẻ vậy bọn họ cũng sẽ được hưởng tiểu mỹ nhân này.
Mạc Phong nghe đến đây giận đến đỏ cả mặt. Tiểu bảo bối nhà anh yêu thương bảo vệ không dám làm bị thương mà bọn chúng lại có ý nghĩ này.. thật là một lũ đáng chết.
Khi hắn vừa chạm đến mặt Hàn Uyển Nhi thì Mạc Phong với tốc độ ánh sáng dùng chân đá vào mặt của Ken.
Hàn Uyển Nhi cũng rất nhanh đứng lên đá hai phát vào hạ bộ của hai tên thuộc hạ của Ken cướp lấy hai cây súng lục.
Do sự việc sảy ra quá nhanh sau s bọn chúng mới hoàn hồn liền vỗ tay ba cái hơn người từ đâu kéo ra vây kín thành hình vòng tròn bao lấy Mạc Phong và Hàn Uyển Nhi.
Cô vội đưa cây súng cho anh, bọn chúng người cầm súng người cầm dao ngắn. Lần lượt xông đến anh và cô.
Anh và cô cũng không hoảng loạn dựa lưng mà chiến đấu.
Bằng....Bằng...Bằng tiếng súng do anh và cô nổi ra từng tên ngã xuống. Nhưng có tên cầm dao đến muốn chém Mạc Phong nhát nhưng Hàn Uyển Nhi, làm máu chảy từ trên cách tay cô xuống.
- Nhi.... Mạc Phong nói lớn.
- Em không sao..! Uyển Nhi không muốn làm cho Mạc Phong lo lắng.
Bỗng " Bùng " cánh cửa đã bị đổ vỡ. Người của Mạc Phong đã bao vây nơi này giết sạch đám " ruồi mũi " kia.
Mạc Phong liền ôm Hàn Uyển Nhi lên xe của mình.
- Gọi điện cho Mei nhanh lên....
Chưa đến phút MạcPhong và Hàn Uyển Nhi đã có mặt tại khách sạn tại phòng tổng thống.
Khách sạn này là của anh bỏ vốn đầu tư.
Đỡ cô ngồi trên ghế nhìn sắc mặt tái nhợt của cô khiến anh càng tức giận hơn. Anh hứa sẽ sang bằng bang PlayBoy ở Trung Đông.
- Em không sao anh không cần quá lo lắng.
Một cô gái với mái tóc màu xanh rêu bước vào trên tay cầm hợp thuốc.
Cô âý chính là Mei bác sĩ riêng của anh sắp xếp cho cô. Người này rất đáng tin cậy và trải qua nhiều đợt huấn luyện khắc khe tuyệt đối trung thành.
Mei gật đầu xem như chào hỏi Hàn Uyển Nhi, Hàn Uyển Nhi cũng lịch sự gật đầu cái.
Mei băng bó lại vết thương cho cô rồi xoay người nói với Mạc Phong.
- Lão đại, phu nhân chỉ bị thương nhẹ không có gì đáng kể, chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đủ chất là được.
- Được rồi. Cô ra ngoài đi
- Vâng. Mei im lặng đi ra ngoài đóng cửa lại để không gian cho người.
- Anh!
- Hả?
- Em muốn đi tắm...
- Anh giúp em...
- Được không đó..
- Có gì mà không được.....
Anh đỡ theo bước chân cô sợ cô vấp ngã.
- Phong. Em bị thương ở tay chứ có phải ở chân đâu mà anh xem em như người già vậy!?
- Em là Bảo Bối trong lòng anh nên cẩn thận trong mọi việc thì vẫn hơn.
Cô nghe anh nói thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đến nhà tắm. Anh nhẹ nhàn cởi đồ ra cho cô, rồi xả nước đều chỉnh nhiệt độ thích hợp.
Anh nhẹ nhàn bước vào rồi dìu cô vào bồn ngâm mình.
Do bồn ngâm mình rất rộng chứa dư người.
Xung quanh phòng được gắn kính chiều nên có thể nhìn ra quan cảnh bầu trời đêm có vẻ như hôm nay không có nhiều sao nhưng lại mang một hơi thở nhộn nhịp của cuộc sống về đêm.
Hàn Uyển Nhi dựa lưng mình vào lòng ngực Mạc Phong.
- Anh à! Anh lại có kế hoạch gì đây!?
- Vợ của anh thật giỏi...!
- Ai là vợ anh chứ...
- Chỉ có em là hiểu anh. Mục đích anh đến đây không chỉ để tham gia bữa tiệc của lão già đó không đâu mà còn.......