Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chớp mắt một cái đã hai ngày trôi qua đến lúc cô tham gia tuần lễ thời trang. Hôm nay, các ngôi sao nổi tiếng các người có quyền thế có hứng thú với thời trang đều ở nơi này tham gia.
Dưới ánh đèn tỏ sáng, Hàn Uyển Nhi tự tin bước từ trên chiếc Cadillac xuống thảm đỏ, cô tự tin bước đi không thua kém một người mẫu nào.
Theo sự hướng dẫn vào trong chụp hình dưới ánh đèn, thì tiếp theo là Triệu Lan Nhi cũng tự nhiên chuyên nghiệp bước xuống xe, nhanh đến chụp vài tấm hình chung với Hàn Uyển Nhi.
Sau đó hai người liền đi vào trong, ngồi vào vị trí hàng đầu nơi mà nhiều người mong ước.
Hàn Uyển Nhi sau đó đến Triệu Lan Nhi, ngồi kế bên Triệu Lan Nhi là Giải Ưng ảnh đế mới vừa nhận giải thưởng ở Trung Quốc.
Hai người đó gật đầu nhau xem như chào hỏi, nhưng Hàn Uyển Nhi liền nhìn ra có điều gì đó không ổn, không biết là do trang điểm hay thế nào mà Triệu Lan Nhi lại đỏ mặt.
Thở dài cuối cùng thì Triệu Lan Nhi cũng có người mình thích rồi_ Hàn Uyển Nhi nghĩ. Nó là gái ế lâu rồi, nhưng nói là gái ế cũng không phải vì ai tỏ tình liền bị Triệu Lan Nhi thẳng thừng từ chối bây giờ thì tốt rồi gặp được hoàng tử trong mộng....
Máy quay liên tục chuyển hướng xung quanh hết những người mẫu rồi đến khách mời mà tiêu điểm vẫn là người bọn họ, Hàn Uyển Nhi hôm nay xinh đẹp thế cơ mà. Chiếc váy màu xanh dài đến chân tựa như một dải ngân hà phát sáng trên bầu trời, mái tóc được cô cột cao chỉ để lại vài sợi tóc con kết hợp với nụ cười nhẹ thế là biết bao nhiêu mê hồn.
Lâu lâu Triệu Lan Nhi xoay qua xoay lại buôn dưa lê với Hàn Uyển Nhi một chút.
" Uyển Nhi nhìn kìa chiếc váy đó rất đẹp phải không? "
" Quả là rất thu hút "
" Nhưng người mẫu này ốm quá chẳng có tí thịt nào "
" Kệ người ta, mày cứ ở đó mà sân si "
" Tao chỉ thấy sao nói vậy thôi mà "
......
Buổi lễ kết thúc, quả thật rất là mệt vì ngồi lâu quá nên Hàn Uyển Nhi có hơi mỏi lưng một tí.
" Uyển Nhi à, tao về trước đó nhe " Triệu Lan Nhi có ý thông báo với cô
" Uk. Xe mày đâu, ai đưa mày về? " Hàn Uyển Nhi hỏi han bạn một chút liền thấy Giải Ưng bước đến liền hiểu rồi.
" Tôi có thể vinh dự đưa Triệu tiểu thư về được không? Mong tiểu thư không phụ lòng " Giải Ưng không cho Triệu Lan Nhi từ chối.
Sau một lâu phân vân Triệu Lan Nhi cũng ra về cùng bước cạnh Giải Ưng ra về chung xe.
Hàn Uyển Nhi chưa vội về liền hỏi han vài câu với một số người trong giới thời trang.
Mọi người vui vẻ chút mừng thành công của Hàn Uyển Nhi với bộ sưu tập mới ra đã gây làn sóng mới trong giới thời trang thượng lưu.
Cô cũng vui vẻ cảm ơn....
Hàn Uyển Nhi xin phép vào toilet một chút vì cô cảm thấy hơi chóng mặt. Vào đến nhà vệ sinh liền có người bước vào cùng cô liền nhanh chóng áp sát một con dao nhỏ vô cùng sắt vào eo cô.
" Tôi sẽ không làm hại cô chỉ cần cô hợp tác đi chung với tôi đến gặp chủ nhân " Cô gái này nói chuyện rất thẳng thắng dứt khoát chỉ cần không cần làm ồn cô liền yên ổn.
" Được " Rất hay thừa cơ Hàn Uyển Nhi ta không đề phòng vừa chóng mặt mà bắt đi vậy chỉ có thể đã theo dõi lâu rồi.
" Đi " Cô gái dẫn Hàn Uyển Nhi theo đường sau lên một chiếc xe, xe chạy vào một con đường nhỏ.
" Chủ nhân của cô là ai? " Hàn Uyển Nhi thật sự không biết mình đã gây chuyện với ai trong giới hắc đạo này.
" Đến rồi sẽ biết " nói xong liền bịt mắt cô lại.
.......
Cả đoạn đường không khí trong xe vô cùng ngột ngạc khó chịu, không ai phát ra một tiếng động gì.
Đi được một lúc xe cũng dừng lại cô được đưa vào trong một căn phòng lúc này bịt mắt đã mở, căn phòng toàn một màu đen đáng sợ còn nghe cả tiếng chuột kêu.
Bẩn
Hàn Uyển Nhi ngồi trên một cái ghế phía sau là hai người là cô gái lúc nãy và một tên cao to vẻ mặt hung tợn.
" Cộp....cộp.. " Tiếng giày vang lên trong bóng tối.
" Cạnh " tiếng mở điện một bóng đèn treo giữa cái bài bật lên.
Mặt Hàn Uyển Nhi mới thích ứng được với ánh sáng liền nhìn người đàn ông đó. Một người đàn ông trung niên khoảng chừng tuổi dáng người không béo không ốm rất vừa vận. Gương mặt nở nụ cười khinh thường Hàn Uyển Nhi.
Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không chút lo sợ nhìn về người đàn ông đó.
Lão già ngồi xuống ghế, lưng dựa ra sau nhưng một đế vương, nhìn thẳng vào Hàn Uyển Nhi nói.
" Thì ra đây là con gái của Ngọc Tuyết, rất giống quả thật rất giống " Lão già đó nhìn cô mà đánh giá.
" Ông biết ba mẹ tôi " Hàn Uyển Nhi không kìm được tò mò. Cô chỉ nghe ba mẹ ( nuôi) kể về lúc đó thấy cô ở trong một căn nhà hoan trong khu đất trống, trên người đầy vết thương đang nằm thoi thóp hai người thấy vậy liền nhận nuôi cô.
Với cả kí ức lúc trước tuổi rất.....
-------------------------