*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 310: Bị thiêu chết
‘Vùng hoang vu ngoại ô không một bóng người.
Một chiếc Minibus đi tới một ngôi nhà gỗ bỏ hoang phía trước.
“Chắc nó dậy rồi đó”
Người đàn ông ngồi ở sau ghế lái thấy bao tải đột nhiên giật giật.
“Cho nó một cú, đánh chết cũng được”
Dù sao người phụ nữ này cũng không sống qua ngày hôm nay.
Người đàn ông túm bao tải lên đấm một cái, Vũ Vân Hân cảm nhận được não bộ bị đánh đau nhức, ý thức vốn mơ hồ lại hôn mê lần nữa.
“Mày không thể lái nhanh hơn à? Thật là!
Lái hai giờ rồi còn chưa đến” Người đàn ông phàn nàn.
Người đàn ông áo vàng ngồi phía trước dùng một chân nhấn ga, xe bay thẳng đến căn nhà gỗ phía trước.
Cửa đã bị phá.
Ba người đàn ông vội vàng đáp xuống từ trên xe.
“Nhanh lên! Dọn xuống dưới”
Bọn họ làm việc rất lưu loát cũng rất vội vã sốt ruột, làm việc không được thì sẽ rước lấy hậu quả.
Bao tải cũng không rời khỏi tầm mắt bọn họ.
Ba người đàn ông kéo bao tải vào trong phòng.
Trên đường va va đập đập, một vệt máu thấm từ trong túi ra rồi dính trên sàn nhà.
“Mày cầm dao đâm nó à?” Người đàn ông áo vàng nhìn vết máu trên sàn nhà, nhân tiện dùng chân chà xát, vết máu chẳng những không lau được mà còn lan ra nhiều hơn nữa “Đã nói đừng có xài dao mài” Người đàn ông áo vàng tức giận.
“Tao không có xài dao!”
Người đàn ông vóc dáng cao lớn gào lại.
Tính tình ba người nóng nảy, nhanh chóng ném bao tải vào trong một cái hố.
Để tránh cho càng ngày càng rắc rối, bọn họ cố gắng lau sạch vết máu trên sàn nhà.
“Sao lại có vết máu được? Đúng là kỳ lạ”
Người đàn ông vóc dáng cao lớn nghỉ ngờ, lúc này bọn họ không rảnh mà lo quá nhiều, chỉ cần một đốt một mồi lửa thì sẽ không ai biết, chẳng qua bọn họ lo lắng lửa không đốt đến vết máu ngoài cửa sẽ bị người ta phát hiện.
Ba người đàn ông đi đến phòng lớn lấy một thùng đựng nước, dùng bàn chải chà lên.
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng cũng lau sạch vết máu.
“Đổ xăng đi!”
Người đàn ông lùn nhất đến sau thùng xe lấy ra một thùng xăng rồi đi đến cái hố trong nhà gỗ, xối cả thùng xăng lên.
Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, ba người đàn ông lên xe, người đàn ông ngồi ở trên ghế phụ ném một que diêm đã nhóm lửa vào trong phòng chính.
Que diêm rơi xuống đống rơm rạ đã được xối xăng, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn, bởi vì mùa đông thời tiết khô ráo, lửa càng cháy.
càng lớn, toàn bộ phòng ở bị lửa lớn vây quanh.
Một cột khói dày đặc hòa làm một vào màn đêm, hơn mười mét vấn ngửi được mùi cháy khét đến sặc mũi.
Ba người đàn ông dừng xe lại, hướng về phía nhà gỗ chụp một tấm hình.
“Đã làm xong chuyện!”
Một tin nhắn gửi tới di động của Vũ Thư Anh.
“Sao lại thế này, tại sao từ buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa trả lời, điện thoại cũng không gọi được, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Ba đứa trẻ nôn nóng bất an, bất đắc dĩ nhìn xuống di động của Há Cảo.
Lướt đến giao diện của Mục Lâm Kiên.
“Hỏi chú ấy thử xem có thấy Búp Bê không”
Há Cảo cầm di động gửi tin nhắn cho Mục Lâm Kiên.
Mười phút sau, không ai trả lời “Gọi điện thoại đi!” Bánh Bao đứng ngồi không yên.
Chắc là do mẹ con liên tâm, một loại dự cảm bất tường làm cho nội tâm bọn trẻ sợ hãi