*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 324: Có vị
Người phụ nữ đi đến một chiếc xe màu đen ở phía trước, đối với cửa sổ của xe hạng sang thì rất là mát…
‘Vũ Thư Anh trộm đứng ở phía sau hoảng sợ trừng mắt, cả người cảm thấy sợ hãi đến run rẩy.
Thật đúng là ác quỷ!
Cả khuôn mặt bị tóc che lấp hơn phân nửa, hình dáng không rõ ràng, trong ánh mắt dường như tròng trắng đã bị màu đen của đồng tử ăn mòn, một đôi bàn tay với cặp móng tay rất dài giống như một yêu tinh, cầm bông hoa lan trên tay một cách yểu điệu thục nữ sau đó nhẹ nhàng võ nhẹ lên sợi tóc.
Vũ Thư Anh cảm thấy sợ hãi sau đó lui về một bước, nhìn mọi thứ trước mắt mình thật không thể tin được, nhất định là cô ta chỉ bị hoa mắt!
Trên thế giới này sẽ không thể có quỷ!
Cô ta xoa nhẹ hai mắt của mình, nhưng hình bóng kia vẫn còn đứng ở đó.
Chỉ thấy chiếc xe màu đen kia đột nhiên vang lên một tiếng, xe phòng trộm phá khóa.
Người phụ nữ mở cửa xe ra, lên xe, tay đóng cửa kết hợp với tay “ầm’ rồi nổ máy phóng đi.
Chiếc xe kia cứ như vậy mà lái qua trước mặt cô, tốc độ xe thổi nhanh như gió, tác động đến góc áo của cô ta, một cơn gió lạnh thổi tới, toàn bộ bãi đỗ xe dày đặc.
Vũ Thư Anh sởn tóc gáy vội vàng ngồi lên xe của chính mình và rời đi khỏi nơi này.
“Mẹ! Con nhìn thấy Vũ Vân Hân! Làm sao bây giờ? Cô ta thật sự biến thành quỷ trở về tìm con!”
“Sao có thể như vậy được? Đừng suy nghĩ vớ vẩn!”
Tại một biệt thự là đài cổ.
Vũ Vân Hân ngồi trên xe nhận thấy đây không phải đường về nhà “Đây là đường về nhà anh mài Tổng giám đốc Mục!”
“Ừ” Xe Mục Lâm Kiên ngừng trước lâu đài cổ, cánh cửa cao gầy khí phách kiểu Âu chậm rãi mở ra.
“Tôi phải Mục Lâm Kiên không để ý đến, dẫm chân ga xuống hầm đỗ xe.
Xe dừng lại, chìa khóa được rút ra, dường như toàn bộ thế giới rất yên tĩnh.
“Ngày hôm qua sao lại thế này?”
Mục Lâm Kiên đạm mạc giương mắt nhìn về phía bên cạnh nữ nhân nhà.
“Cái gì sao lại thế này?” Vũ Vân Hân chột dạ rụt cổ lại: “Chẳng lẽ anh muốn tôi chết sao?
“Không có!”
Mục Lâm Kiên xoay người, một thân hình cao ngạo tới gần, duỗi bàn tay ấm áp ấy tới trước mặt của Vũ Vân Hân.
Sự gần gũi này cho mặt của người đỏ lên tìm đập không còn đúng nhịp, Vũ Vân Hân vội vàng quay mặt đi.
Thắt lưng an toàn bỗng nhiên lỏng dần, bị cởi bỏ.
Cô giật mình ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình ngấng đầu, bị bàn tay ấm áp của Mục Lâm Kiên định trên đỉnh đầu, thật cứng rắn tiến tới để mở cửa sổ xe lên, hơi thở ấm áp đưa tới má của cô: “Bị thương không?”
Anh vừa tiến gần lại, vừa hỏi thử.
‘Vũ Vân Hân giống như bị nhốt lại, hoàn toàn không thể thoát được, chỉ cảm nhận được một sức hút tràn đầy mạnh mẽ đang hướng tới phía của cô, ép đến cho cô không thể động đậy.
“Không..” Cô ấn bàn tay của anh xuống.
Âm thanh… Giống như một sự mê hoặc.
đầy chí mạng.
Hơi thở phát ra từ vành môi kia, cực kỳ giống một viên ngọc anh đào.
Mục Lâm Kiên đang muốn cưỡng hôn…
“Thịch thịch thịch..”
Cửa sổ xe bị người gõ vang lên.
Ba khuôn mặt nọng đầy thịt áp sát mặt vào cửa sổ xe.
“Sao không thấy gì? Có phải ông chủ phẫu thuật thãm mỹ tới không?” Màn Thầu sốt ruột đến nhíu cả mày, dường như đôi mắt không thể nhìn được, chỉ nhìn thấy một mảng đen như mực.
“Xe này quá cao cấp, chúng ta nhìn không tới, nhất định phải mở được cửa sổ” Há Cảo.
lấy tua vít của mình ra nhắm thẳng vào cửa sổ xe.
“Anh điên rồi! Chúng ta không thể làm được”
Bánh Bao nắm chặt tay cậu.
“Chính là nơi này có mùi hương của người đẹp” Há Cảo dùng cái mũi nhạy cảm của mình để ngửi.