*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 393: Bởi vì không có nốt ruồi
Vẻ mặt của nhân viên phục vụ hiện lên vẻ khiếp sợ rất nhỏ nhưng lại bị Vũ Vân Hân chú ý tới.
Cô sắc bén nhìn về phía bà ta.
Đúng lúc đối mặt với bà ta.
Chỉ thấy người phục vụ kiêng dè cúi đầu xuống đất, cầm bát đũa đi đến phòng bếp.
Không phải!
Bởi vì không có nốt ruồi!
Hơn nữa bà ta so với người kia nhìn có vẻ trẻ hơn, nhưng mà vẫn có cảm giác không thích hợp.
“Tổ trưởng! Cô có về văn phòng không?”
Hoàng Hà ở bên cạnh gọi cô, Vũ Vân Hân định thần lại: “Trở về!”
Sau khi Minh Hiểu bị Mục Lâm Kiên giáo huấn, ghế trưởng phòng dự án đã bị bỏ trống vì vậy không có ai quan tâm đến hiệu suất của họ.
Trở lại văn phòng, một màn trước mặt làm cho Hoàng Hà kinh ngạc.
Áp-phích bị ném lung tung trên sàn nhà văn phòng.
“Tổ trưởng! Đây có phải cô không?” Hoàng Hà không thể tưởng tượng được cầm một tấm áp-phích từ dưới đất lên mở ra.
“Sao những người này lại lãng phí tài nguyên như vậy?”
‘Vũ Vân Hân bình tĩnh, cầm chổi lên quét dọn.
“Tổ trưởng, cô chọc phải ai thế?”
“Tôi cũng muốn biết là ai!”
Hoàng Hà vội vã thu dọn cùng cô: “Cô nói xem trừ văn phòng của chúng ta ra, toàn bộ công ty có thể cũng có không?”
“Không đâu!”
Vũ Vân Hân kiên định nói.
“Vì sao?” Hoàng Hà nhặt được một phong thư ở trên mặt đất, trên đó viết: Vũ Vân Hân đã chết.
Trong bức ảnh đen trắng chính là Vũ Vân Hân, trên cổ cô còn bị người ta vẽ một vòng hoa, vô cũng xui xẻo khiến Hoàng Hà vô cùng hoảng sợ.
“Tổ… tổ trưởng” Cô ta lắp bắp.
Vũ Vân Hân không nhanh không chậm, mở phong thư ra, bên trong là một câu uy hiếp: “Nếu mày không cút ngay ra khỏi đây, tao sẽ rải hết ở cả công ty”
“Ha ha! Ngây thơ.” Cô không tin.
Hoàng Hà nhìn thấy chữ trên phong thư, lo lắng nói: “Tổ trưởng, làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ thật sự bị người toàn công ty biết, việc lên chức tháng này sẽ bị ảnh hưởng”
“Thăng chức?”
“Mỗi năm một lần do bộ phận trung tầng lựa chọn”
Hoàng Hà không nói thì Vũ Vân Hân cũng quên mất.
“Đến lúc đó nếu bộ phận nhân sự không xét duyệt năng lực của cô thì cô không có đủ tiêu chuẩn để thăng chức”
Đột nhiên Vũ Vân Hân nghĩ tới số tiền lương ba trăm triệu đầy hấp dẫn.
game dẫn người hâm mộ của họ chơi cùng nhau.
Rất nhiều người nhiều người thích theo đuổi cảm giác kích thích của trò chơi khủng bố, hơn nữa loại trò chơi này cho người ta cảm giác được lạc vào thế giới kỳ lạ.
“Đi đâu?”
Vũ Vân Hân không nói hai lời in tư liệu trong máy tính để bàn ra, ghim lại: “Đi thôi! Kiếm một vố lớn! Nếu tôi thành công, tôi và cô chia đều!”
Nghe được chia đều!
Hai mắt Hoàng Hà phát sáng, phải biết rằng bộ phận dự án được phân chia lợi nhuận rất cao, nếu gặp được một hạng mục có giá trị, nói không chừng có thể phất lên sau một đêm.
Hiện tại nhà cô ta tiêu tốn hơn một trăm triệu tiền thuốc men, nếu không đi theo Vũ Vân Hân có lẽ cô ta sẽ không chống đỡ được.
“Được!” Hoàng Hà vui vẻ đáp ứng.
Vũ Vân Hân vừa ý nhất là nhu cầu cần tiền gấp của cô ta, loại người này dễ dùng nhất.