*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 398: Lần đầu tiên trong đời
Nhìn thấy Mục Lâm Kiên bị Vũ Vân Hân tát một cái, tất cả mọi người đều cảm giác như trời sắp sập đến nơi tồi.
Ai nấy đều sợ hãi cúi đầu xuống, ngay cả hơi thở của mình cũng phải dè chừng từng chút một.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, dường như tất cả chim chóc ngoài kia đều cảm nhận được sự kinh khủng này.
Gương mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên đanh lại, đôi mắt khát máu nhìn lên, lần đầu tiên trong đời anh phải chịu một cái tát.
Người phụ nữ này là lần đầu tiên cũng là lần thứ hai cho anh cảm giác này.
Anh nghiến răng, bàn tay cuộn thành năm đấm nhãn nhịn, nếu là người khác thì đã chết dưới tay anh lâu rồi.
Đôi mắt cô đỏ hoe, đưa gương mặt nhỏ nhắn tiến sát lại gò má anh: “Thực sự xin lỗi.”
Thái độ lạnh lùng khi nãy đã hoàn toàn biến mất vì không chịu nổi sự cuồng nhiệt ấy, cơ thể anh nóng rực, trong chốc lát đã chuyển về thế chủ động nâng cằm cô lên cao, lấn tới.
Đúng là không gì có thể bằng việc cô tự mình an ủi sự nóng giận đó.
Cũng chẳng ai quan tâm xem trước mặt có phải là nhà vệ sinh nam hay không, cả hai người tiến vào một buồng vệ sinh nữ rồi đóng cửa lại.
Lê Kiện bị đuổi ra khỏi bệnh viện, dáng vẻ anh ta vô cùng thảm hại.
Anh ta bị thương rất nặng về cả thể xác lẫn tinh thần, lặng lẽ ngồi thừ ra trước cửa bệnh viện, ánh mắt ngây dại như người mất hồn.
Một chiếc Rolls Royce lướt qua trước mặt anh ta, Võ Hào Kiệt ngồi trong xe bấm còi: “Này, một người đàn ông biến thành dáng vẻ như thế kia có mất mặt không hả?”
Lê Kiện tự ti, xấu hổ quay mặt đi.
Cả người anh ta bẩn như vậy, cúi gầm mặt nhìn đầu gối, còn mặc chiếc quần mà vừa nãy bị dọa sợ tới mức tè ra quần.
“Lại là Vũ Vân Hân đúng không?”
Đôi mắt thất thần của Lê Kiện cuối cùng cũng có chút tia sáng.
“Cùng là kẻ bị chơi đùa thôi!” Võ Hào Kiệt đỗ xe sang một bên, nói: “Người phụ nữ đó kĩ năng giường chiếu cũng gọi là tạm được, chứ thực ra nói khó nghe thì là đi bán thân kiếm tiền! Này, xem đi!”
Võ Hào Kiệt lấy từ trong xe ra một tấm áp phích.
“Được rồi, cảm ơn!” Lê Kiện rất dễ tin người, rồi anh ta đưa số điện thoại của Lê Thu cho Võ Hào Kiệt một cách nhanh chóng.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho số đó.
Chỉ một lúc sau, Lê Thu đến.
Hai người gặp mặt nhau thì cảm thấy rất quen, rồi nhanh chóng nhận ra nhau.
“Tôi biết cậu là ai. Cậu là bạn trai cũ của Vũ Vân Hân”
Võ Hào Kiệt nhếch khóe miệng: “Bạn trai cũ như tôi thì có tính là gì, người ta bây giờ vô cùng giỏi giang, bà coi con trai bà đi kìa.”
Lê Thu nhìn thấy Lê Kiện cả người toàn vết thương thì trở nên hoảng sợ: “Chuyện gì xảy ra thế này?”
Bà ta không dám tin kẻ trông giống ăn mày đứng trước mặt đây lại là con trai của mình.
“Thay quần cho cậu ta trước đã, có gì lên xe rồi nói”
Sau đó ba người cùng lên xe.
Ngay khi cửa sổ xe của Võ Hào Kiệt chậm rãi đóng lại, một chiếc xe hạng sang đi từ cổng bệnh viện ra. Ba người bọn họ đã bị Vũ Vân Hân vô tình nhìn thấy.