*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 417: Ở đâu?
Cả nhà Võ Hào Kiệt bị anh bắt đi, kể cả người nhà của anh ta.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi?” Một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi cùng một cô bé mười mấy tuổi đứng ở đó sợ hãi.
Võ Hào Kiệt ở đâu?” Mục Lâm Kiên tức giận hét lớn.
“Không biế nhà riêng” “Ở đâu?” “Khu biệt thự ngoại thành.” Vừa dứt lời, các vệ sĩ đến khu biệt thự ngoại thành bắt đầu tìm kiếm, gõ cửa từng nhà một.
Mục Lâm Kiên chán nản quay về xe ngồi.
Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt, sao lại ở cùng một chỗ với bạn trai cũ chứ.
Anh ta chưa bao giờ ở chỗ này. Anh ta có “Lại nói, cô Vũ sẽ không phải là lại tiếp tục với tình cũ chứ?” Đội trưởng đội vệ sĩ nhỏ giọng nói.
“Câm miệng sẽ chết à?” Điều mà Mục Lâm Kiên không muốn nghe nhất là Vũ Vân Hân ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Nếu đúng là cùng một chỗ với người đàn ông khác, anh lại càng muốn tìm.
“Tìm hết một lượt ở tất cả các khách sạn, nhà nghỉ đi” Một vệ sĩ vội vã chạy đến: “Chủ tịch Mục, anh xem cái này đi”
Một đống áp phích lớn, tất cả đều là về Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên nhìn một lần từ đầu tới cuối, mỗi một chữ đều đâm vào tim anh.
Tức giận vò nát tờ giấy.
“Đốt đi cho tôi” “Chủ tịch Mục, có một căn phòng.
“Phòng ở cũng đốt đi” – Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
Anh cũng không phải là không bồi thường nổi, loại biệt thự nhỏ này, còn kém hơn cả một cái đồng hồ anh mua.
Lửa cháy mãnh liệt, khói lửa dày đặc, bao quanh toàn bộ biệt thự.
Hàng xóm xung quanh đều mở của sổ ra, thấy một nhóm người lạnh lùng đáng sợ đứng ở đó, vốn định trách cứ, sợ hãi mà đóng lại cửa sổ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Tra cho tôi quá khứ của Võ Hào Kiệt, tôi muốn đưa anh ta lên tiêu đề, tất cả mọi người trong hay ngoài nước đều nhận ra anh ta mới thôi” Hãm hại người phụ nữ của anh, chắc chắn là muốn đối đầu với anh. Mục Lâm Kiên tuyệt đối trả lại gấp mười.
Trong căn phòng mờ tối, Vũ Vân Hân nằm trên giường có cảm giác đau đầu một hồi lâu.
Chiếc giường lớn mềm mại, khiến cô đột nhiên mở mắt.
Trước mặt tối như mực, ngoại trừ ánh trăng bên ngoài rọi vào từ cửa sổ thì không có một ngọn đèn nào.
Xung quanh lạ lẫm, cô nhanh chóng xuống giường.
Trí nhớ mơ hồ, chỉ nhớ mình đã thấy đẳng sau Võ Hào Kiệt, sau lưng bị người khác khống chế, có một chiếc khăn tay bịt mũi cô, sau đó ngất xỉu.
Có âm thanh phát ra từ phòng tắm, cô nhìn thấy trong phòng khách có thuốc lá với bật lửa, nếu không lầm thì chắc là Võ Hào Kiệt.
Chỗ này không thể ở lâu, cô vội vàng đi về phía cửa.
cười nhạt: “Quả Thân thể cường tráng của anh ta đi đến chỗ cô.
Nhìn qua bóng dáng trên sàn nhà, cơ thể nhỏ nhắn của Vũ Vân Hân bị che kín.
Những mảnh vỡ nhỏ rơi đầy trên mặt sàn.
Vũ Vân Hân dùng chân đá miếng thủy tinh trên sàn nhà vào Võ Hào Kiệt, hai tay kéo mạnh vào tay cầm.
“Tàn nhãn!” Võ Hào Kiệt không đi dép, cơ thể ướt nước, đi chân trần, vô tình giẫm phải mảnh thủy tỉnh.
Đau đớn trên người không là gì đối với anh ta, chẳng qua là như bị con kiến cắn mà thôi.